Mai Tiệp Lâm thầm nghĩ, chả cần mình chủ động khoe khoang, toàn quân Viễn Chinh hẳn đã biết cô sắp thành phú bà giàu nhất rồi.
Cô sờ cằm, bắt đầu phát sầu – chờ sau khi nhận được tiền, có người đến vay thì có nên cho mượn không?"
Thiệt là vấn đề của người giàu!
"Phá Quân, sao có cảm giác cậu nhàn vậy? Không phải đang hỗ trợ điều khiển cơ giáp hả?" Mai Tiệp Lâm hào phóng nhắc nhở: "Loại lời nói này đừng nói nữa, mắc công chỉ huy bắt cậu tắt máy à."
"Là trí tuệ nhân tạo, tôi có thể làm nhiều việc cùng lúc." – Phá Quân đáp nửa câu đầu, sau đó chợt nhận ra: "Cảm ơn tiểu thư Mai Tiệp Lâm đã nhắc nhở tôi. Hóa ra là trường hợp này, tôi hiểu rồi. Chẳng trách mỗi lần thế chỉ huy đều cấm tôi vào phòng nghỉ, phòng chỉ huy."
Kênh thông tin tĩnh lặng lần 2.
Mấy cái này... lộ ra tin tức khó lường nào đó he?
Mai Tiệp Lâm lập tức bịt tai lại: "Nếu bây giờ tôi nói tôi không nghe thấy gì, tôi cũng không biết gì thì còn có tác dụng chứ? Chỉ huy có tin không?"
Duy Nhân yếu ớt hỏi: "Chính cô tin sao?"
"Tôi thực sự không tin." Mai Tiệp Lâm nghiêm túc nói: "Phá Quân, anh hai, đừng trách em không kéo hai lại, khiến anh tiến xa hơn trên con đường bị tắt máy. Má, hai nói cỡ này em không cứu hai được đâu hai!"
Chỉ là, phòng nghỉ, phòng chỉ huy...
Vừa suy nghĩ lộn xộn, Mai Tiệp Lâm vừa né tránh mấy quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/3634364/chuong-114.html