Sau khi cắt liên lạc, Kỳ Ngôn nói: "Vị "sứ giả được ánh sáng trí tuệ của Thần ưu ái" mà quân Phản Loạn nhắc đến hẳn là một nhà nghiên cứu khoa học cấp cao, có thể nhận ra "Thận Lâu" và "Bạch Chuẩn" có logic tương đồng không có gì ngoài ý muốn. Nhưng muốn phá giải trong thời gian ngắn là không thể."
Khi nghe cậu nói, tim Lục Phong Hàn đau xót.
Kỳ Ngôn vẫn đang phân tích: "Dù quân Phản Loạn biết sự tồn tại của "Thận Lâu" cũng không có biện pháp đối phó, nên Black Jack mới cố ý liên hệ cho anh, nói mấy lời ba phải, thử kiểm tra xem có thể lợi dụng cảm xúc hoặc cố kỵ của anh nhằm đạt được lợi ích hay không."
Lục Phong Hàn hô lên: "Kỳ Ngôn."
Giọng nói khàn khàn, như ẩn chứa một loại cảm xúc nào đó.
Kỳ Ngôn ngừng nói, phát hiện mắt anh đầy vẻ âm trầm phức tạp, nhất thời cậu hơi bối rối.
"Em đừng quá lo lắng Kỳ Ngôn, có Thận Lâu thì sẽ dễ thắng, nếu nó bị phá giải cũng chỉ cần đổi chiến thuật, tốn thêm ít thời gian."
Lục Phong Hàn dừng một chút, tự hỏi liệu anh có nên sắp xếp lại ngôn từ, cuối cùng trực tiếp hỏi: "Em có sợ không?"
Kỳ Ngôn sững sờ nhận ra: "Ý anh là Black Jack muốn giết tôi?"
Giọng nói của Lục Phong Hàn thậm chí còn mềm hơn: "Ừm, Black Jack nói rằng ông ta muốn giết em, em có sợ không?"
Kỳ Ngôn cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, sau đó đưa ra đáp án: "Không sợ, đã quen rồi."
Tôi đã quen với việc trực tiếp đối mặt với sát khí của người lạ, đã quen với việc ở trong một môi trường mà "nhiều người muốn giết mình".
Tôi đã quen với việc tên mình xuất hiện trong Bảng Đen, hoặc trở thành một loại phần thưởng cao cấp nào đó.
Hai từ "đã quen" làm cho Lục Phong Hàn đau lòng.
Không phải sợ hãi, cũng không phải thờ ơ, mà là...
Đã quen.
Trên Thiền Uyên, giọng Mai Tiệp Lâm khàn như sắp vỡ, cô uống ngụm nước lớn để làm ẩm cổ họng, đột nhiên nhìn thấy tình hình chiến đấu, không khỏi hít một hơi, liền vào kênh hỏi Đỗ Thượng: " Chuyện gì vậy, tự nhiên chỉ huy tàn bạo thế, như con sư tử đói nửa tháng chưa ngửi qua mùi thịt!"
"Cô hỏi tôi làm sao tôi biết!" Tàu Giang Lăng bị trúng một pháo, thân tàu rung động, tiếng cảnh báo vang lên liên tục, Đỗ Thượng chửi tục: "Xong rồi, khi về lại bị Bộ kĩ thuật chán ghét!"
Mai Tiệp Lâm vừa chú ý khu vực của mình, vừa nhìn chuyển động của Tinh Thuẫn, cô ngạc nhiên: "Tinh Thuẫn vốn là một con tàu hạng nặng, được trang bị ba khẩu pháo hạt năng lượng cao, và có dự trữ đạn dược dồi dào, khí thế này của chỉ huy là đang toàn tâm toàn ý đánh tan Black Jack!"
Sau khi trúng đòn nặng, Độc Nhãn Long chết ngắc khiến Quân đoàn 8 như rắn mất đầu, lập tức rối loạn.
Trước cảnh tan đàn xẻ nghé, quân Viễn Chinh như cây đao sắc, nắm cơ hội mà hung hăng càn quét, đến giờ thì việc của Mai Tiệp Lâm rất nhẹ nhàng, còn có tâm tư lôi kéo Đỗ Thượng buôn dưa.
"Mặc dù chỉ huy tốt nghiệp trường quân đội Đệ Nhất nhưng phong cách thiệt sự... Lần đầu đi theo chỉ huy tôi nghĩ ổng là cướp biển đổi nghề á! Nhìn đi, hung hăng chưa kìa, mấy chiếc tàu kia có dám tiếp cận tầm bắn của ổng đâu! Đến gần là nát luôn!"
Đỗ Thượng cũng chú ý tới: "Tức giận hả? Chỉ huy ngày thường nhìn cũng không có tâm tình tốt gì, nhưng tính cách không tồi mà, thoạt nhìn ổng vậy thôi."
"Không sai, thường hay lừa quỷ." Mai Tiệp Lâm vò đầu: "Tôi đoán Black Jack đã làm chuyện xấu, bất quá cái này cũng tốt, đánh xong sớm ăn cơm sớm!"
Đỗ Thượng rất tán thành: "Chỉ là Black Jack nhất định không thoải mái!"
Mai Tiệp Lâm nhếch khóe miệng: "Chỉ cần ông ta không dễ chịu, thể xác và tâm hồn tui dễ chịu liền!"
Trong mắt cô không có nửa điểm ý cười, chưa nói thẳng ra....
Quân Phản Loạn tại tiền tuyến khó chịu nhiều, không chừng người ở Leto lại dễ chịu chút.
Trên tàu chỉ huy quân Phản Loạn, Black Jack rất không ổn.
Sau khi Độc Nhãn Long chết, cấp dưới của ông ta lập tức trở thành trùng đế giày lạc trong sa mạc, chả có chút đầu óc nào, ông ta vốn muốn thu thập chiến lực nhưng chưa kịp thì đã bị Thiền Uyên và Giang Lăng dùng pháo laser cuốn đi không ít.
Bây giờ, Lục Phong Hàn ở phía đối diện đang chơi quyết liệt, cộng với sự can thiệp của "đồ chơi nhỏ", khiến ông ta cáu kỉnh.
"Phân tích tạm thời không thể hoàn thành, tôi cần thêm thời gian!"
Người nói chuyện là một người khoác trường bào màu trắng, thân hình cao lớn, tóc dài đến giữa lưng, nhìn qua vẻ ngoài người này vốn không nên xuất hiện trên chiếc phi thuyền lạnh lẽo, mà nên cầm mộc bài, truyền giáo tại điện thờ.
Nhóm sứ giả đều thích phong cách này, Black Jack thấy mãi sớm đã cạn lời.
Không như ông ta nửa đường đầu nhập vào quân Phản Loạn, người trước mắt chịu sự quản lý hoàn toàn của quân đội, vì chỉ số IQ xuất sắc mà đã được tập trung nuôi nấng từ nhỏ, thấm nhuần tư tưởng "hết thảy trí tuệ đều do Thần ban". Chỉ có bộ quần áo thuần trắng mới có thể biểu thị thành kính của mình với Thần.
"Hiện tại cậu không có nhiều thời gian phân tích như vậy." Black Jack cầm trượng, nói: "Cậu không cần phân tích rõ ràng, chỉ cần suy nghĩ một chút, có biện pháp nào tránh khỏi sự can thiệp của 'đồ chơi nhỏ' ở phía bên kia."
Sứ giả lắc đầu, liên tục nhấn mạnh: "Người đối mặt với tôi bây giờ là "Y", đồ hắn ta làm ra có rất ít khuyết điểm. Tuy rằng tôi có thể nhìn ra món đồ chơi này có cùng logic với "Bạch Chuẩn", là phong cách của Y, nhưng chỉ cái này thì vô dụng! Giống như tôi biết 4 + 4 = 8, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi biết 8 chia 2 bằng 4."
Black Jack lười nghe hắn nói nhảm, gõ gậy trên mặt đất phát ra tiếng "đốc đốc": "Cậu chỉ cần trả lời tôi, có thể làm gì?"
Sứ giả lại lắc đầu: "Không có, đó là Y."
Black Jack giơ tay lên, lập tức có hai người tiến lên, dùng sức kéo sứ giả ra ngoài.
Vị sứ giả không quan tâm đến thái độ tồi tệ đó, ngược lại hai mắt nhìn thẳng, hắn ta lẩm bẩm những từ như "tần số" và "sóng nhiễu", rồi hét vào mặt Black Jack: "Đó là thứ do Y làm ra, ông không thể đối phó với nó! Ông thua rồi!"
Ngồi trên chiếc ghế cao, Black Jack theo thói quen vuốt ve cán của gậy xương, suy nghĩ về tình hình hiện tại, ông không thể xác định thực lực cụ thể và cách triển khai của quân Viễn Chinh có sơ hở hay không, cạm bẫy ở đâu, thậm chí còn không rõ tàu chủ lực đang ẩn nấp trong bóng tối hiện tại ra sao, khi nào sẽ nhân cơ hội giáng cho ông một đòn trí mạng.
Black Jack phải thừa nhận đồ chơi mới của Lục Phong Hàn rất hữu ích.
"Truyền lệnh, đội tàu tập hợp toàn bộ, tàu cỡ trung đi đầu, tàu bảo vệ hai cánh, định vị con đường chuyển tiếp tối ưu, phái một đội đi đường đó, lại định vị một điểm chuyển tiếp khá xa khác, điều hai tàu trinh sát đi dò đường. Còn lại theo ta, tìm vị trí hẻo lánh dùng tên lửa mở đường, chúng ta đi."
Black Jack chưa bao giờ có những thứ như "sĩ diện" và "nhân phẩm".
Không chiến mà chạy thì sao? Chỉ cần sống.
Khi còn nhỏ, ông ta từng ở hành tinh rác tìm kiếm đồ ăn, cũng vì mấy đồng xu lẻ mà giết người.
Phòng chỉ huy trên Tinh Thuẫn, Mai Tiệp Lâm nói: "Bọn họ muốn chạy! Chỉ huy, đuổi theo không?"
"Đuổi theo." Lục Phong Hàn nhìn đội hình thay đổi của kẻ thù trên bản đồ sao: "Phá Quân, định vị tất cả các điểm tọa độ lân cận, tính toán xác suất lựa chọn theo hướng của quân Phản Loạn và dự đoán lộ trình."
Trong vòng chưa đầy mười giây, 11 điểm chuyển tiếp đã được đánh dấu trên bản đồ sao, ba trong số đó được đánh dấu màu đỏ và một số tuyến đường dự đoán cũng được đánh dấu bằng các đường có màu sắc khác nhau.
Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt của Lục Phong Hàn, trông có vẻ lạnh lùng.
"Mi có nghĩ rằng họ sẽ chọn điểm chuyển tiếp Y896 và Y897 không?"
Phá Quân: "Đúng vậy tướng quân. Theo quỹ đạo hiện tại, xác suất là 79%, đó là giải pháp tối ưu. Điểm chuyển tiếp Y891 và Y893 được quân Phản Loạn lựa chọn xác suất cũng rất cao, 71%."
Kênh liên lạc hiếm khi yên tĩnh, Mai Tiệp Lâm và những người khác đuổi theo chiến đấu, chờ đợi Lục Phong Hàn đưa ra quyết định.
Sau khi cân nhắc vài giây, Lục Phong Hàn ra lệnh: "Black Jack sẽ chọn điểm nhảy Y885. Phá quân, mở "Thận Lâu" giả vờ rằng chúng ta đang đi đến hướng Y896 và Y891, Long Tịch Vân, cậu dẫn mọi người đến điểm nhảy Y885 với tốc độ tối đa, ngăn không cho ai đi vào con đường chuyển tiếp."
Mọi người đều nghe phán đoán của Phá Quân, nhưng không ai thắc mắc về mệnh lệnh của Lục Phong Hàn, nhanh chóng thực hiện.
Phá Quân khó hiểu: "Tướng quân, ngài nghĩ vì sao quân Phản Loạn lại chọn điểm nhảy Y885? Điểm nhảy này rất xa, không thể đi thẳng."
"Trực giác." Lục Phong Hàn nghĩ rằng trí thông minh nhân tạo này là do Kỳ Ngôn tạo ra, nói thêm: "Mi là trí thông minh nhân tạo, không hiểu con người là chuyện thường." Anh miễn cưỡng an ủi.
Muốn anh giải thích cặn kẽ, thì anh cũng chỉ có thể nói thế.
"Trực giác" không có dữ liệu làm cơ sở, nhưng anh tin vào điều đó.
Phá Quân: "Đây là lý do tại sao tôi thường thua ngài trong các trò chơi chiến lược mô phỏng? Con người thật phức tạp."
Vài phút sau, đội tàu do tàu chủ lực của Black Jack dẫn đầu bị chặn ở phía trước con đường chuyển tiếp.
Phi Liêm có tính cơ động nhất, dẫn đầu chặn đường Black Jack, Lục Phong Hàn và những người khác đến sau liền lao vào trận chiến ngay lập tức, vô số phi thuyền bị xóa sổ trong tiếng pháo.
Bình Ninh thì khai chiến với một đội tàu nhỏ trước con đường chuyển tiếp khác
Có lẽ là bởi vì biết mình không thể dễ dàng rời đi, trước đó Black Jack chỉ né tránh liền bắt đầu phản công điên cuồng, giống như dã thú nhe răng nanh, quyết chiến sinh tử.
Tàu hạng nặng Tinh Thuẫn mà Lục Phong Hàn đang ngồi đã biến thành một pháo đài trong nháy mắt, khi lưỡi kiếm lửa chém xuống liền tạo ra đường trống trong đội tàu rậm rạp.
Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, Lục Phong Hàn ra lệnh: "Phá Quân, đưa cho tôi nút phóng pháo hạt năng lượng cao và ống ngắm."
"Vâng, tướng quân."
Sau khi giọng nói vừa dứt, một lỗ vuông màu đen xuất hiện trên bàn trước mặt Lục Phong Hàn, một cần điều khiển bằng kim loại màu bạc được nâng lên.
Anh gọi Kỳ Ngôn đến.
Kỳ Ngôn đang phân tích dữ liệu do "Thận Lâu" gửi về, dừng công việc đang làm mà đến cạnh Lục Phong Hàn.
Anh nắm tay cậu đặt lên nút điều khiển.
Nhớ tới chuyện xảy ra ở Fontaine I, Kỳ Ngôn quay đầu hỏi Lục Phong Hàn: "Pháo hoa?"
Lục Phong Hàn hiển nhiên cũng nghĩ tới, ánh mắt sắc bén dịu đi hai giây: "Ừm, gần như vậy."
Tự nhắm vào mục tiêu là một bài kiểm tra kiên nhẫn, tuy vậy điều mà Lục Phong Hàn không thiếu nhất là kiên nhẫn. Bàn tay anh đặt trên bàn tay của Kỳ Ngôn, dẫn dắt cậu di động cần điều khiển, từng tấc nhắm vào kho vũ khí của tàu chủ lực quân Phản Loạn.
Hơi thở của anh ngay sau tai Kỳ Ngôn.
Ngay khi tiếng thở ngừng lại, cả hai đặt ngón tay cái lên nhau, cùng nhấn nút khởi động.
Ánh sáng như cầu vồng màu trắng, đáp xuống vị trí đã nhắm, sau một tiếng nổ im lặng, khói đặc cuồn cuộn.
Lục Phong Hàn cười nhẹ: "Đánh trúng."
Như thể đang dạy Kỳ Ngôn bắn súng, anh hướng dẫn tay cậu nhắm vào hệ thống năng lượng của đối thủ.
Pháo hạt năng lượng cao xé toạc chân không, ngọn lửa đột nhiên bùng cháy!
Kỳ Ngôn hỏi: "Còn muốn bắn chỗ nào sao?"
"Không, từ giờ trở đi, Black Jack có thể trải qua thời gian dãy dụa trước khi chết."
Lục Phong Hàn chưa bao giờ che giấu ý định nham hiểm của mình, chưa kể đến người đàn ông khi vừa đe dọa Kỳ Ngôn.
Trong thời gian hai quả pháo, đội tàu quân Phản Loạn đã bị đánh tan tác.
Lục Phong Hàn nói rằng không ai được vào con đường chuyển tiếp, Duy Nhân thực sự bảo vệ điểm chuyển tiếp, không thả ra một con tàu nào. Hai sát thủ Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng còn đỏ mắt hơn, đủ để trở thành cơn ác mộng đối với quân Phản Loạn.
Cho đến khi gió sấm ngừng lại, trong không gian im lặng ngoài những chiếc phi thuyền san sát chỉ còn vô số mảnh vỡ kim loại lơ lửng, cho thấy cuộc chiến ở đây khốc liệt như thế nào.
Lục Phong Hàn lái Tinh Thuẫn đến phía trước tàu chủ lực của kẻ thù đã bị phá hủy.
Đường ống nối tiếp được kết nối.
Lục Phong Hàn mặc một chiếc áo khoác quân phục, phủ đầy khói thuốc súng dày đặc, đôi quân ủng đế dày của anh giẫm lên mặt đất, tạo ra một âm thanh trầm đục.
Trước khi bước xuống tàu chủ lực của kẻ thù, Lục Phong Hàn nói: "Phá Quân, kiểm soát toàn bộ con tàu."
Ngay khi bước chân của anh đặt xuống, Phá Quân trả lời: "Tướng quân, tôi đã kiểm soát."
Lục Phong Hàn đứng yên bên trong tàu địch.
Có tiếng vật nặng bị kéo lê đất, Lục Phong Hàn đảo mắt thì thấy Black Jack bị vài người của quân Viễn Chinh kéo qua.
Hai chân rõ ràng đã bị gãy, nhưng không biết là gãy do va chạm của vụ nổ hay do bị đánh.
Nhìn thấy Lục Phong Hàn, Black Jack nở một nụ cười, chẳng qua biểu tình vô cùng quái dị.
Trong quá khứ, Lục Phong Hàn bị ràng buộc bởi trái phải, nội bộ của quân Viễn Chinh cần được cân bằng, quân đội ở Leto cần phải ứng đối, có rất nhiều băn khoăn, chẳng hung hăng như bây giờ.
Không, phải nói rằng sau lần đại bại, ẩn nhẫn nửa năm sau Ngày thành lập khiến quân Viễn Chinh như tắm máu tái sinh, biến thành con dao khát máu rút khỏi vỏ, khiến cho tổng chỉ huy Lục Phong Hàn càng dễ bề làm việc.
Họ cho rằng sự hủy diệt của Quân đoàn 11 và Downer chỉ là cái chết của kẻ yếu.
Chỉ đến bây giờ ông mới thực sự nhận ra rằng không ai có thể thoát khỏi con dao này.
Không nói nhảm, Lục Phong Hàn lấy ra một khẩu súng hạt nhẹ rồi chĩa vào Black Jack.
Đôi mắt anh đông lạnh.
Khóe miệng Black Jack cong lên, hai mắt trợn to như sắp nứt, ông ta phun ra một búng máu, khàn giọng: "Mày bị chọc giận đúng không! Để tao đoán xem, mày biết Y, không chỉ biết mà còn có quan hệ thân thiết?"
Như nhìn rõ lòng người, ông ta đắc thắng: "Nếu không, mày, Lục Phong Hàn... sẽ không thể tự mình lên tàu, chỉ để giết tao."
"Ông đúng thật là không có tư cách này."
Lục Phong Hàn giống như một con thú hung dữ bị xâm phạm, từng câu từng chứ đều như lưỡi kiếm.
"Thăm hỏi Y? Ông cũng xứng?"
Vẻ mặt của Black Jack ngày càng trở nên kỳ lạ, nhưng trước khi ông ta có thể nói thêm lời nào, Lục Phong Hàn đã bóp cò.
Một phát đạn bắn vỡ đầu.
Máu bắn tung tóe khắp mặt đất, vài giọt rơi xuống quân ủng màu đen của Lục Phong Hàn.
Không muốn nhìn thêm, Lục Phong Hàn thu súng lại và quay người, dọc theo con đường anh trở về, ngôi sao bạc trên áo khoác quân phục tỏa ánh sáng lạnh lùng.
Sau vài nhịp thở, toàn bộ phi thuyền sau lưng anh đột nhiên nổ tung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]