Vết thương trên ngón tay Kỳ Ngôn đến đêm đã lành, nhưng cậu giả bộ không biết, vẫn quấn băng vải lướt qua lướt lại trong nhà.
Lục Phong Hàn lần đầu thấy băng vải chướng mắt.
Ngày thứ 3, Kỳ Ngôn vẫn quấn băng, còn không cho Lục Phong Hàn tháo giúp. Anh bó tay xoa mày: "Vết thương của cậu ổn rồi, lành đến không thể lành hơn rồi."
Cậu ngồi đọc sách bên cửa sổ, tốc độ đọc rất nhanh, thấy Lục Phong Hàn cũng không thèm nâng mí mắt, xoay người chậm rì, đưa lưng cho anh nhìn: "Tôi biết."
Biết gì? Cậu biết gì hả?
Lục Phong Hàn suy nghĩ tự nhiên sao lại quan tâm cái thứ băng vải chết tiệt đó làm chi? Chắc cậu ta thích quấn băng trên ngón tay thì sao? Hành tinh trăm ngàn cái, con người lại nhiều, người ta có ham mê lạ mắc mớ gì đến mình.
Xây dựng tâm lí xong, anh nhìn thời gian rồi nhắc nhớ: "9 giờ, cậu nên đi ra ngoài."
Kỳ Ngôn xem xong hai trang cuối, thay một cái áo sơ mi tơ lụa màu xám: "Đi thôi."
Từ lúc nhận việc đến giờ, đây là lần đầu tiên Lục Phong Hàn cùng Kỳ Ngôn ra khỏi cửa.
Theo quan sát mấy ngày nay của anh, sinh hoạt hằng ngày của Kỳ Ngôn có quy luật rõ ràng. Sáng sớm đã thức dậy, ăn sáng xong là đọc sách hoặc tính toán này nọ đến khi trời tối. Cậu đọc sách rất nhanh, ít nhất là anh chưa thấy ai đọc nhanh thế, có lúc anh nghi ngờ là cậu đang xem sách hay là luyện tập kỹ xảo gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/2941846/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.