Vào buổi sáng, khi Kỳ Ngôn bị báo thức gọi dậy đã bị Hạ Tri Dương phấn chấn gọi điện: "Kỳ Ngôn, tui với Minh Hiên sau một giờ nữa là đến!"
Cậu nhắm mắt, "ừ" một tiếng rồi tắt thiết bị đầu cuối, nướng thêm nửa giờ rồi ngồi dậy. Chờ đến khi cậu lê dép xuống lầu thì Lục Phong Hàn đã hoàn thành bài rèn luyện mỗi ngày, còn làm xong luôn một bữa sáng đơn giản.
Cậu hơi khó hiểu vì sao anh ta có thể sống quy luật như vậy, giống như cơ thể có gắn chip, thực hiện đồng hồ sinh học một cách chuẩn xác.
Chứ khó giải thích nỗi vì sao Lục Phong Hàn luôn thức dậy đúng 7 giờ sáng, còn cậu thì toàn thức lúc 9 giờ đến 11 giờ.
Ăn xong hai miếng bánh mì nướng, uống một ly nước trong, cậu nói: "10 phút nữa, Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên đến."
"Đến đưa cậu quần áo tối nay mặc?"
"Ừ, thợ may sẽ đến."
"Thợ may?" – danh từ này làm Lục Phong Hàn hoang mang mất vài giây, anh nhướng mày: "Cái nghề nghiệp này chắc chỉ có ở Leto."
Kỳ Ngôn cầm cái ly không, nói: "Đúng vậy."
Có thể mặc những bộ đồ may tay kiểu phục cổ kiểu này cũng gọi là có thể diện.
10 phút sau, hai người kia xuất hiện.
Vừa vào cửa, Hạ Tri Dương liền kinh hô: "Ở một mình quá sung sướng! Nhưng mà Kỳ Ngôn ơi, nơi này của ông cũng quá trống vắng, không xám thì trắng, ông không thấy quạnh quẽ sao?
Kỳ Ngôn sửa lại: "Hai người."
"Cũng đúng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/2941841/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.