Lục Phong Hàn vừa rời đi không lâu, như cảm thấy hơi thở quanh mình biến mất, Kỳ Ngôn nhăn mày, thở gấp rồi mở mắt.
Nhìn về chiếc giường bên cạnh đã chẳng thấy người.
Cậu chống tay ngồi dậy, áo ngủ mềm mại nhẹ nhàng dán vào người, để lộ ra đường cong mảnh khảnh. Cậu sờ cẳng chân, ngón tay cảm giác có một chút thô ráp. Dùng thiết bị đầu cuối chiếu sáng, cậu thấy nơi đó có một đoạn băng vải, còn có cả một cái nơ con bướm quen mắt.
Cậu dùng tay chạm con bướm, chạm vài lần còn cảm thấy chưa đủ.
Ngồi yên một lúc, cậu nhích người qua giường bên cạnh, nằm ở chỗ Lục Phong Hàn vừa ngồi, mệt mỏi cọ đầu vào chiếc gối còn vương chút ấm áp, đồng thời mở thiết bị đầu cuối tìm thông tin liên lạc.
Trong phòng rất tối, có chút ánh sáng chiếu vào ô cửa sổ, vài món đồ bày trí trong phòng hiện ra mơ hồ. Ánh sáng màu xanh nhạt từ thiết bị đầu cuối hắt lên mặt Kỳ Ngôn làm cho làn da của cậu càng nhợt nhạt.
Rất nhanh đã có người nghe máy, một giọng nữ hòa ái vang lên: "Kỳ Ngôn?"
Trên thông tin liên hệ chỉ để "Mã hóa".
Kỳ Ngôn đã khôi phục bình tĩnh, mở miệng: "Một giờ trước, tôi lại bị lẫn lộn hiện thực."
"Từ khi trở về Leto đến nay, chuyện này đã phát sinh vài lần?"
Ánh mắt dừng ở không trung, cậu cẩn thận hồi tưởng, biểu tình có chút mê mang, cuối cùng kết luận: "Tôi không biết. Tôi không biết mình có bị lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/2941835/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.