Thời gian học tiết chuyên ngành cơ sở rất dài, nội dung cũng nhiều nên yêu cầu phải tập trung nghe, dẫn đến khi tan học, có nhiều người nằm bò lên bàn, khuôn mặt kiểu bị hút hết tinh khí.
Tinh thần của Kỳ Ngôn lại rất tốt.
Cậu ngủ hết tiết, vì gối đầu lên cánh tay mà còn vệt đỏ trên mặt, lúc mới tỉnh ánh mắt còn mơ hồ.
Lục Phong Hàn đưa ly nước cho cậu: "Uống nước."
Chậm hai giây, cậu cầm ly nước, uống một ngụm.
Thật nghe lời.
Từ khi ra đời đến nay, chưa từng nhìn mấy loài động vật nhỏ, lần đầu tiên Lục Phong Hàn cảm nhận được thú vui khi nuôi: "Uống nữa nhé?"
Kỳ Ngôn cầm ly, uống tiếp một ngụm.
Trên môi dính vệt nước mỏng.
Khi Lục Phong Hàn lại muốn khuyên, cậu tỉnh táo lại, đưa lại cái ly cho anh: "Không uống nữa."
Hơi thất vọng, anh cầm lại ly nước, nhìn thấy hình chiếu ba chiều sáng lại, giáo sư Phó xuất hiện trên bục giảng.
Phần lớn người trong phòng nhìn ông.
Giáo sư Phó cười gọi tên: "Kỳ Ngôn."
Kỳ Ngôn ngẩng đầu.
"Em muốn vào tổ nghiên cứu năm hai không?"
Kỳ Ngôn nghi hoặc: "Tổ nghiên cứu?"
Biết Kỳ Ngôn chưa nghe qua, Hạ Tri Dương gấp muốn chết xoay người, ghé vào cạnh bàn, nói nhanh: "Nói vào đi, nói đi! Mỗi khóa luôn có một tổ nghiên cứu, tuy có khi chỉ là sửa sang lại cơ sở dữ liệu trong một cái nghiên cứu lớn nào đó, nhưng đây chính là bậc thang! Có mấy anh chị năm 3, năm 4, năm trước được tiến vào tổ nghiên cứu chính thức của các giáo sư đó!"
Kỳ Ngôn hiểu rồi.
"Mỗi khóa có 20 người được vào. Một người rời đi mới có người thay thế. Giáo sư Phó tìm ông là do có người lui tổ đó, có vị trí nên bỏ ông vào." Hạ Tri Dương sợ Kỳ Ngôn không hiểu, ví dụ: "Cơ hội hiếm có đó! Laurent và Mondrian đều vào tổ lúc năm nhất."
Trần Minh Hiên cũng nói: "Hạng mục của giáo sư Phó bàn bạc cùng Liên Minh và quân đội, sau này dù cậu muốn tiếp tục nghiên cứu khoa học hay có kế hoạch khác, vào tổ là một cơ hội tốt."
Kỳ Ngôn suy nghĩ rồi tiếp nhận lời mời của giáo sư.
Giáo sư Phó tươi cười hòa ái: "Sau khi lên lớp vào buổi chiều xong, em đi đến phòng thí nghiệm của tổ nghiên cứu báo cáo nhé."
Kỳ Ngôn vâng dạ.
Khi hình chiếu ba chiều của giáo sư biến mất, trong phòng vang lên tiếng nghị luận, phần lớn thảo luận về lời mời vào tổ của giáo sư.
Nam sinh ngồi canh Laurent mở miệng, ám chỉ: "Vận khí của Kỳ Ngôn tốt nha. Giáo sư Phó coi trọng cậu ta, còn chưa có thông báo có người lui thì đã mời cậu ta vào tổ. Có lẽ hai cái tên được tiến vào tổ nghiên cứu chính thức của giáo sư Phó một là Mondrian, người còn lại chắc là Kỳ ngôn rồi. Tiền đồ rộng mở, chẳng thể so sánh được."
Laurent không nói chuyện.
Lúc năm nhất, hắn liên tục biểu hiện rất mạnh mỗi khi thực nghiệm nên được giáo sư Phó chú ý, mời vào tổ nghiên cứu. Đêm hôm đó, hắn kích động không ngủ nổi.
Hiện tại, hắn nhìn Kỳ Ngôn đang nói chuyện với bảo vệ - người trong lớp nhận lời mời của giáo sư Phó lại thêm một người.
Hắn ta phải dùng hết sức mình mới có được, còn Kỳ Ngôn biểu hiện chẳng quan tâm.
Thần sắc Laurent bình đạm, nhưng không để ý mấy, nhưng ngón tay cầm bút trắng bệch. Hắn nhìn người ngồi cạnh, nhàn nhạt: "Ai thắng ai thua còn chưa biết."
Sau khi tiết học chiều xong, Lục Phong Hàn và Kỳ Ngôn vừa ra khỏi cửa đã thấy Mondrian.
Lục Phong Hàn không mở miệng, chỉ đứng bên cạnh Kỳ Ngôn.
Kỳ Ngôn kỳ quái: "Quá trình đơn giản PVC cậu có chỗ chưa rõ à?"
"Không phải, cậu giảng rất tỉ mỉ, tôi đã hiểu." Mondrian xách theo máy tính bản, mắt một mí màu đen làm cậu ta có vẻ khó tiếp cận. Cậu giải thích: "Lần đầu cậu đi phòng thí nghiệm của tổ nghiên cứu, tôi cũng phải đi nên đến tìm cậu."
Tuy rằng Kỳ Ngôn cùng lớp với Laurent, nhưng năm hai ai cũng biết chuyện vừa ngày thứ hai đi học thì Laurent đã lên án bạn mới. Chắc rằng hắn ta chẳng muốn đi cùng Kỳ Ngôn.
Ý là...... Sợ cậu lạc đường?
Ngày đầu tiên đi học, Kỳ Ngôn đã ghi nhớ bản đồ học viện Turan, đang muốn nói mình biết đường thì Lục Phong Hàn mở miệng: "Cùng nhau đi thôi."
Mondrian lắc đầu: "Người nên nói cảm ơn là tôi, quá trình đơn giản PVC của cậu giúp tôi giải quyết được một vấn đề tự hỏi đã lâu, có lợi không ít."
Tổ nghiên cứu năm 2 ở tòa nhà D-77, khi bọn họ đến thì mọi người đã có mặt đầy đủ, sau khi chào hỏi tên họ thì ai lại làm việc nấy.
Khi thấy Kỳ Ngôn và Mondrian đi vào, Laurent chỉ nhìn sơ rồi cúi đầu.
Mondrian giới thiệu cho Kỳ Ngôn: "Chúng ta có 20 người, phân làm 2 tổ, nghiên cứu hai hạng mục khác nhau. Người rời tổ là người cùng tổ với tôi – Hách Kỳ, theo bình thường cậu sẽ nhận vị trí của cậu ấy, vào tổ chúng tôi."
Kỳ Ngôn tấy một vị trí trống, rất sạch sẽ, là vị trí của cậu.
Cậu không tò mò chuyện người khác, Lục Phong Hàn lại cẩn thận hỏi: "Vì sao Hách Kỳ rời tổ?"
Mondrian biết đây là vệ sĩ của KỳNgôn, cậu nói: "Cậu ấy bị khai trừ, nguyên nhân là tiết lộ tư liệu hạng mục. Tuy chúng ta là năm 2, chỉ sửa chửa lại dữ liệu đã thu thập, không tiếp xúc sâu với ý chính của nghiên cứu. Nhưng với hạng mục có ý nghĩa lớn, dù chỉ là dữ liệu thô cũng rất giá trị."
Cậu không nói có nhiều loại tiết lộ tư liệu khác nhau: không bán cho đối thủ cạnh tranh thì bán cho quân địch – như là quân Phản Loạn.
Mondrian đưa một thiết bị lưu trữ to cỡ bàn tay cho Kỳ Ngôn, dặn dò: "Cái máy này ghi lại tiến độ sửa chữa dữ liệu của chúng ta, có cấp độ bảo mật nên không được mang ra khỏi phòng thí nghiệm. Trên máy có thông tin cá nhân của cậu, chỉ cậu mở được."
Sau khi nói xong đại khái mọi việc, Mondrian làm việc của mình. Lục Phong Hàn theo thói quen đánh giá kết cấu trong phòng.
Diện tích lớn, bên cửa sổ là khu vực làm việc, bày 10 bộ bàn ghế đắt tiền. Bên cạnh còn có một cái bàn dài chắc dùng khi họp tổ. Lục Phong Hàn cái biết cái không các loại dụng cụ trong phòng, chỉ nhìn ra – rất đắt tiền.
Chẹp, báo thủ mạnh nhất, xa xỉ nhất Liên Minh.
Kỳ Ngôn kết nối thiết bị lưu trữ vào máy tính, nhìn nội dung bên trong.
Cậu liền hiểu vì sao Hách Kỳ bị đuổi khỏi Turan.
Hạng mục này là Turan và quân đội hợp tác, phát minh mô hình xử lí thông tin kiểu mới. Mẫu mới này được dùng trong các phi thuyền quân sự, giúp phi thuyền chính khống chế hàng trăm các phi thuyền phụ trợ.
Hạng mục bị chia thành nhiều phần, trong tay bọn họ chỉ là dữ liệu thô cần khai thác và phân tích, không chút nào nhìn ra nó liên quan đến phi thuyền.
Kỳ Ngôn vì quen với việc hệ thống khống chế trung tâm phi thuyền mới nhận ra.
Tổ tưởng tổ nghiên cứu là một nữ sinh tên Diệp Bùi, là người cuối cùng đến phòng thí nghiệm, đầu tiên cô tỏ vẻ hoan nghênh Kỳ Ngôn, quan tâm: "Cậu vừa đến, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi, tôi là tổ trưởng."
Laurent dựa ghế, cười chẳng khách khí: "Nè Diệp Bùi, đó là thiên tài lớp tôi, sao có chuyện không hiểu?"
Diệp Bùi hơi bực, cô chỉ biểu đạt hoan nghênh và thái độ hữu hảo, mắc cái gì Lauren lại suy diễn thành cô đang nghi ngờ năng lực của Kỳ Ngôn.
Cô vội vàng: "Tôi..."
"Cảm ơn." Kỳ Ngôn mở miệng đồng thời với Diệp Bùi: "Sau này phải làm phiền cậu rồi."
Diệp Bùi cười: ""Không sao, chúng ta cùng nhau tiến bộ!"
Kỳ Ngôn không cần thời gian thích ứng, lập tức vào trạng thái, thậm chí là người hoàn thành đầu tiên trong tổ nhỏ mười người, còn đảm bảo sự chính xác.
Diệp Bùi ăn miếng trả miếng với Laurent: "Cậu nói đúng thiệt đó, đúng là sinh viên thiên tài lớp cậu ha, chẳng có chuyện không hiểu."
Laurent suýt nữa bẻ gãy bút.
Là người rời khỏi phòng sớm nhất, khi Lục Phong Hàn bắt đầu lái xe, Kỳ Ngôn vẫn cúi đầu, nghiêm túc.
Anh tùy ý hỏi: "Đang xem gì mà mặt căng thế?"
Cậu đem giao diện [Nhật báo Leto] cho Lục Phong Hàn xem: "Quân Viễn Chinh thua trận ngày 21/7, hôm nay đã là 11/9."
Lâu vậy rồi sao?(*)
(*)Trong RAW để là "đã qua 53 ngày", nhưng theo lịch Leto một năm chỉ có 360 ngày, 1 tháng có đúng 30 ngày nên tính hồi mình chỉ cộng ra được 50 ngày thôi:(.
"Trên báo viết, tổng chỉ huy quân Viễn Chinh ở đại khu Nam Thập Tự đã mất tích 50 ngày. Nhưng dù là quân Viễn Chinh hay Liên Minh vẫn luôn tìm kiếm, mong chờ kỳ tích."
Cậu đọc câu cuối: "Dù tỷ lệ ngài ấy còn sống xa vời, nhưng chúng ta vẫn không thể buông hy vọng."
Đọc tin tức thấy mình có tỷ lệ sống thấp là cảm giác gì?
Dù sao Lục Phong Hàn đã hiểu.
Anh nghĩ, chắc mấy hôm nữa là nghe được tin báo tang của mình.
Ở tiền tuyến nhiều năm, anh dựa vào bản thân lập quân công, khi tốt nghiệp anh chỉ là sĩ quan cấp úy, từng bước mà thăng đến vị trí tổng chỉ huy. Dẫn đến việc người mới nhậm chức tổng chỉ huy muốn ổn định lòng quân sẽ không dám nói là anh đã chết.
Thái độ ít nhất phải thế.
Dù mọi người đều biết là anh không có khả năng sống sót.
Về phần không từ bỏ khả năng sống sót, không buông tay tìm kiếm?
Nhiệt độ vũ trụ gần độ 0 tuyệt đối, con người nếu không có quần áo bảo hộ không thể sống nổi.
Bên trong quân đội đã sớm nhận định là anh đã chết, chỉ chờ ngày xác định được chỉ huy mới thì cái chết của anh mới có ý nghĩa.
Lục Phong Hàn không nghĩ đến, sống đến giờ ngay cả ngày chính mình chết anh cũng chẳng có quyền lựa chọn.
Khuỷu tay anh chống lên cửa sổ, cả người như thú dữ đang ngủ đông.
Anh hỏi Kỳ Ngôn: "Sao tự nhiên xem cái này?"
Kỳ Ngôn đáp đúng sự thật: "Vì đây là mục thứ 4 trên báo."
Mục thứ tư?
Đầu đề là Fugilina mở concert ở Leto, còn anh chỉ đứng thứ 4 hả?
Mất mặt quá vậy?
Anh ngó cái người đang lật báo xem, tự hỏi – đọc cho anh nghe cái đó là có ý hay vô tình đây?
Hoặc là, tham gia tiệc chúc mừng của Kỳ gia, xóa video của anh và Mông cách, cứu anh một mạng, ký hiệp ước hai năm với anh – là vô tình hay cố ý đây?
Đem báo xem xong, Kỳ Ngôn nhớ tới: "Quần áo tôi đặt ở Đại Bạc đã xong."
"Đi lấy luôn nhé?" Lục Phong Hàn xoay vô lăng, lái xe đến đường khác.
Anh nghĩ lúc thợ may đem chất liệu cho Kỳ Ngôn xem, cậu sờ soạng một hồi mới chọn được ba loại: E7-12, E7-43, E8-02 – mấy cái thứ mềm mại mà Lục Phong Hàn không thích, nhìn là biết không bền nổi.
Rồi anh lại nghĩ tới trình độ yếu ớt của Kỳ Ngôn, chỉ có vật liệu mềm mại thế này mới hợp với cậu.
Hai người xuống xe, chưa kịp lên lầu thì người của Đại Bạc đã mang đồ xuống.
Lục Phong Hàn xách mấy gói hàng được đóng gói tỉ mỉ, nhớ đến tiền trong tài khoản, chắc đủ cho Kỳ Ngôn mua.... 3 lần?
Chậc.
Người có tỷ lệ sống xa vời là anh đây có được Liên Minh đúng giờ phát lương nữa không nhỉ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]