Đối với việc được dỗ dành Lục Phong Hàn cảm thấy rất lạ, hoặc là chưa từng có khái niệm cho việc này.
Giống như lần đầu tiên anh được vào khoang mô phỏng chiến thuật, tay không biết đặt đâu, trong lòng vừa cảm thấy mới mẻ vừa cẩn trọng.
Lần đầu tiên trong cuộc đời này.
Trong trí nhớ, hình như chưa từng có ai dỗ dành anh. Cha mẹ anh rất bận, robot bảo mẫu tuy cũng có chức năng này như anh ngại nó phiền và ồn, mỗi lần trong nhà không có ai là anh nhanh chóng tắt, miễn cho nó lúc hô lúc hoán, làm cháy hệ thống bản thân.
Sau đó, cha mẹ hi sinh, quyền giám hộ được chuyển qua Nhiếp Hoài Đình, vào trường quân đội Đệ Nhất, gia nhập quân Viễn Chinh, thua một lần lại thắng ác một lần, mình bị thương thì kẻ địch còn bị nặng hơn. Thậm chí mỗi khi đau đớn và đổ máu, đều phải cố che giấu, tránh cho bị phát hiện rồi biến thành nhược điểm bị công kích.
Cho nên đến giờ phút này anh mới biết, đây là cảm giác được dỗ dành.
Đầu ngón tay đặt ở bên môi Kỳ Ngôn, ngữ khí Lục Phong Hàn phức tạp: "Nếu dỗ không tốt thì sao?"
Kỳ Ngôn hình như chưa nghĩ đến, ánh mắt mờ mịt nhưng cậu chọn lờ đi câu hỏi: "Vậy.... dỗ không tốt sao?"
Lục Phong Hàn cười trầm thấp, ánh lửa từ tàn thuốc chiếu vào mắt anh, sáng rực rỡ, như một ngọn lửa trên thảo nguyên.
Anh cố ý: "Dỗ thêm hai câu được không?"
Sau khi phân tích biểu cảm của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/2941777/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.