Hành tinh vô danh mà Lục Phong Hàn đang ở có ngày dài đêm ngắn, ban ngày có 32 tiếng thời gian Leto, sau khi mặt trời lặng thì ban đêm dài 18 tiếng thời gian Leto.
Nhưng vì là quân vũ trụ nên đồng hồ sinh học của Lục Phong Hàn cũng không phải dựa vào ánh nắng để xác định, anh xác định thời gian thức – ngủ rồi nhờ Phá Quân nhắc nhở. Rồi từ xác khoang thoát hiểm tìm được mấy túi dinh dưỡng và thực phẩm bổ sung, lại nhờ mấy loại thực vật mà người đi trước trồng nên không đến nỗi chết đói.
Nằm trên bãi cỏ, anh bẻ một nhánh cỏ ngậm trong minệg, híp mắt lại nhìn "Mặt Trời" trên cao.
Bốn phía chỉ có tiếng gió.
Phá Quân chủ động mở miệng: "Ngài đang suy nghĩ điều gì?"
"Nghĩ về Kỳ Ngôn, nghĩ cách làm sao rời khỏi nơi này để đi tìm em ấy."
"Dựa theo điều kiện hiện nay, ngài không có cách nào rời khỏi nơi này để tìm người thiết kế tôi."
Nó không cảm thấy lời của mình đang châm dầu vào lửa, vô cùng đúng lý hợp tình: "Hành tinh vô danh chúng ta đang ở không nằm trong phạm vi Liên Minh, không có cách nào đăng nhập vào mạng hành tinh, không thể cầu cứu, không ai biết về nơi này. Hành tinh này không có người, không có sự tồn tại của khoa học kĩ thuật, không cung cấp điều kiện chế tạo phi thuyền. Hy vọng duy nhất hiện giờ là có kẻ xui xẻo nào đó cũng rớt xuống hành tinh này. Nhưng sau khi tính toán thì tôi cho rằng tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-han-ai-muoi/2941748/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.