Chỉ 2 chữ đã khiến Hạ Tuấn Lâm lạnh sống lưng, Lưu Diệu Văn tỉnh lại khi nào vậy chứ? Cậu quay lại nhìn Hắn.
- Em định ăn xong rồi bỏ chạy sao? //Lưu Diệu Văn//
- Không có...em //Hạ Tuấn Lâm//
- Anh biết em nghĩ gì, nhưng em yên tâm, mẹ anh bà ấy sẽ đồng ý //Lưu Diệu Văn//
- Lưu Hoàng Tử chắc chắn như thế? //Hạ Tuấn Lâm//
- Đơn nhiên, anh thích em từ lâu rồi //Lưu Diệu Văn//
- Hả?
Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên
- Em còn nhớ ngày Hạ Giang Thái đưa em đến Lưu Tộc không? //Lưu Diệu Văn//
- Đơn nhiên là nhớ năm đó em 7 tuổi anh 8 tuổi, khi đó em còn sợ với mọi thứ lạ lẫm xung quanh liền òa lên khóc //Hạ Tuấn Lâm//
- Đúng, lúc đó anh đến bên em mà Lau nước mắt còn an ủi em, đột nhiên em cười lên và nói cảm ơn anh, từ đó anh đã quyết định lấy em rồi, còn bảo với mẹ anh là phải lấy em cho bằng được đấy //Lưu Diệu Văn//
Hạ Tuấn Lâm mỉm cười
- Nhưng... cha em bảo ông ấy đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp ở Lưu tộc nên sinh ra hận còn muốn tìm thấy Lang Ấn //Hạ Tuấn Lâm//
- Quả nhiên như lời mẹ anh nói, Hạ Giang Thái khi đó chỉ thấy một nữa câu chuyện mà thôi //Lưu Diệu Văn//
- Là sao? //Hạ Tuấn Lâm//
- Khi đó Lưu Tộc gặp biến cố đành phải dùng Lang Ấn trấn áp nhưng Lang Ấn phải có một sinh mạng thì nó mới hoạt động, Lúc đầu ba anh nhìn thấy Tiểu Ngôn Sơ nhà em thì đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-ham-cuong-duc/1720657/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.