Chương trước
Chương sau
Nhưng dù Lôi lão phu nhân có ngàn vạn lần tính toán, cũng không ngờ được có người đi mật báo. Từ lúc người tuyên bố dụng gia pháp với Lâm Tiểu Thiên, một kẻ hầu với y quan hệ không tệ – Hà Bình đã trộm ra ngoài tìm người cầu cứu.

Lôi Hạo Nhiên không ở trong bảo, hắn chỉ là một kẻ hầu nhỏ không biết hành tung của bảo chủ, mà Vân đại phu lại đi hái thuốc, trong nhất thời không biết tìm ai, quản sự thì lại không biết đã đi tuần nghiệp vụ ở nơi nào, phải tìm ai đây? Đứng ở trong vườn, Hà Bình nôn nóng sốt ruột. A! Hắn nhớ là hôm nay lúc hắn đang quét rác, bảo chủ có đi ngang cùng Trần Dữ nói phải đến một trang nào đó tuần tra, hơn nữa biệt trang đó cũng không xa.

Nghĩ đến đây, hắn thừa dịp không ai chú ý mà lén chuồn cửa sau chạy ra ngoài. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy đến đó, nhìn thấy Trần Dữ đang xem xét “Trần quản sự, cuối cùng cũng tìm được người” Hắn đi đến trước mặt Trần Dữ, thở gấp nói.

“Ngươi là …” Dù sao cũng là gia đinh bảo nội, kẻ hầu người hạ cũng không ít mà Hà Bình lại làm việc tại Cảnh Dạ lâu, Trần Dữ rất ít khi gặp hắn, nhất thời nhận không ra.

“Trần quản sự, tiểu nhân là Hà Bình, ta là kẻ hầu phụ trách việc quét sân Cảnh Dạ lâu, ta có chuyện gấp muốn tìm bảo chủ”

“Ngươi muốn tìm bảo chủ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một kẻ hầu thì có chuyện gì tìm bảo chủ? Trần Dữ nhíu mi một hồi.

“Lão phu nhân phạt roi Tiểu Thiên”

“Cái gì? Đây là sự thật?” Hắn không cho phép có người lấy chuyện này ra đùa.

“Là thật, Trần quản sự, người nhanh báo chuyện này cho bảo chủ, Tiểu Thiên sẽ mất mạng, lão phu nhân sau khi dụng hình còn muốn đuổi Lâm Tiểu Thiên ra khỏi bảo”

Nhìn ánh mắt khẩn trương của Hà Bình, Trần Dữ biết hắn không gạt mình, thế là nói “Ngươi về trước, ta tìm bảo chủ về” Vừa nói xong, đã nhảy ngay lên ngựa, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đã biến mất trước mắt Hà Bình.

Hy vọng Trần quản sự có thể tìm bảo chủ về, để Lâm Tiểu Thiên có thể được cứu. Hà Bình trong lòng cầu nguyện nói.

Trần Dữ cưỡi ngựa đến trước biệt uyển của sư đệ Lôi Hạo Nhiên, Trần Dữ biết thân phận sư đệ của Lôi Hạo Nhiên đặc biệt, không phải dễ dàng mà vào, hắn xuống ngựa đi tới trước mặt thủ vệ trước cửa nói “Tại hạ Trần Dữ, là quản sự của Phục Long Bảo, tại hạ hiện đang có việc gấp muốn tìm bảo chủ, cầu đại ca giúp ta thông báo”

Thông qua mấy quan thủ vệ, lời nói của Trần Dữ cũng được truyền đến Lôi Hạo Nhiên, Lôi Hạo Nhiên vừa nghe Trần Dữ có việc muốn tìm mình, liền bái biệt sư đệ của hắn, hắn dắt Ngự Phong đến trước mặt Trần Dữ “Trần Dữ, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không xong rồi, bảo chủ, trong lúc ta đang tuần tra, một kẻ hầu từ bảo lâu chạy tới nói cho tôi biết lão phu nhân đang phạt roi Tiểu Thiên rồi muốn đuổi Tiểu Thiên ra khỏi bảo” Trần Dữ vội vàng nói.

Nghe vậy, trên mặt Lôi Hạo Nhiên không có chút lạnh lùng, chỉ có tức giận, hắn thúc roi ngựa phi về bảo, rất nhanh tìm được Hà Bình hỏi “Đến cùng là mọi chuyện thế nào?”

“Hồi bảo chủ, hôm nay, lão phu nhân đem theo một số người vào Cảnh Dạ lâu, nói Tiểu Thiên vài ngày trước đến đó đã lén lấy đi vài thứ, sau khi lục soát trên người và tủ quần áo thì tìm thấy ngọc phối và trâm cài, thế là lão phu nhân dựa theo quy tắc mà dụng hình, phạt Tiểu Thiên hai mươi roi và đuổi ra khỏi bảo. Sau khi tiểu nhân trở về thì Tiểu Thiên đã bị đuổi đi, cho nên cũng không biết Tiểu Thiên đã đi đâu” Nói xong, Hà Bình lại không nhịn được mà nói thêm một câu “Bảo chủ, tiểu nhân tin Tiểu Thiên không phải là loại người đi lấy cắp đồ của người khác như vậy?”

Lôi Hạo Nhiên gật gật đầu “Ta biết, bằng không ngươi cũng sẽ không đi mật báo. Ngươi yên tâm, sau khi tìm được Tiểu Thiên, ta nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi”

“Tạ ơn bảo chủ” Sự việc ngoài dự định Hà Bình cũng không nghĩ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.