Kỷ Đào đi vào nhà bếp.
Số lần Tưởng Minh Vũ đi vào bếp nấu cơm có thể đếm được trên đầu ngón tay, số đồ ăn bảo mẫu đưa cho hắn hoàn hoàn toàn không động tới, vì thế sau này hắn cố ý dặn tha đừng đem đến nữa. Ngược lại trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo đông lạnh, lật qua lật lại xem ngày, loại này cơ bản là không còn mới nữa. Kỷ Đào đối tủ lạnh rỗng tuếch mừng thầm.
Ngoại trừ trứng xào cà chua, cậu căn bản không được coi như là biết nấu cơm, từ lúc học nấu món này bị dầu bắn lên tay đến nay thì cậu không còn nguyện ý xuống bếp nấu cơm nữa.
Mẫu thân từng khuyên cậu học nấu cơm để cuộc sống đại học dễ dàng hơn, sau khi bị cậu dùng lý do "Hiện tại không học được nghĩa là vẫn chưa tới lúc" chặn trở lại thì không khuyên cậu nữa, dù sau vẫn có nhiều hàng quán bán đồ ăn ở ngoài, ít nhất là sẽ không bị đói.
Khi nãy là hống Tưởng Minh Vũ một chút, nói muốn làm bữa trưa cho hắn, nhưng thực ra là rất sười, nếu mà tự tay cậu làm thì chỉ sợ là Tưởng Minh Vũ bệnh càng thêm bệnh.
"Tưởng Minh Vũ, nhà cậu thật giống như là không có thức ăn."
"Có muốn cùng đi mua?"
"Nếu không chúng ta gọi đồ ăn về?"
Hai người đều sững sờ, Kỷ Đào xoay người nhìn hắn.
"A, đồ ăn ngoài cũng được." Vừa nãy cái người đang lặng lẽ dỗi – Tưởng Minh Vũ lập tức liền biến thành bé ngoan nghe lời.
"Mua đồ ăn à..." Kỷ Đào liếc nhìn điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-dao/1037987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.