Chưởng môn chân nhân Đạo Huyền ngồi cùng thủ tọa các mạch, đang thảo luận về hành động dị thường lúc trước của Linh Tôn. Đạo Huyền nghi ngờ nói: "Ban nãy ta vừa đi xem Linh Tôn, tất cả vẫn bình thường."
Thủy Nguyệt cũng thấy vô cùng khó hiểu, "Tại sao Linh Tôn bỗng bất chợt nổi giận, cũng bất chợt nguôi giận như thế?"
Điền Bất Dịch nhớ lại tình cảnh lúc đó, "Mục tiêu mà Linh Tôn công kích, hình như là hướng nhóm đệ tử."
"Vậy khẳng định là do bọn chúng đã mạo phạm Linh Tôn." Thương Tùng nhìn về phía Thủy Nguyệt nói, trong ánh mắt mang hàm ý khác, Thủy Nguyệt giận dữ lừ mắt nhìn Thương Tùng, Thu Tư bị phạt cấm không được tham gia hội vũ, khiến bà phải cấp tốc tìm đệ tử khác thay thế, mình còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại còn dám tìm mình gây hấn.
Thương Chính Lương ngồi giữa Điền Bất Dịch và Thủy Nguyệt lắc đầu phủ nhận, "Khả năng này rất nhỏ, nếu thật là do các đệ tử đã mạo phạm Linh Tôn, thì tại sao người mới đánh một kích đã bỏ qua?" Câu nói này khiến bầu không khí căng thẳng giữa Thủy Nguyệt và Thương Tùng lập tức biến mất.
"Suốt hàng ngàn năm nay, chưa bao giờ xảy ra việc kỳ lạ thế này, trong chuyện này nhất định là có uẩn khúc. Ta thử dùng thông linh thuật bí truyền của môn tìm hiểu, không ngờ..." Đạo Huyền chợt dừng lời, các thủ tọa khác cũng căng thẳng nhìn ông, đợi nói tiếp, song Đạo Huyền lại thở dài, "Linh Tôn... buồn ngủ." Mọi người nghe xong đều cảm thấy bất lực, "Đợi sau khi ngài tỉnh dậy rồi nói sau."
Mọi người đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, Đạo Huyền bỗng nhiên gọi lại, "Khoan đã, còn có một chuyện ta muốn cùng trao đổi với mọi người."
Chúng chủ tọa lại ngồi xuống nhìn về phía Đạo Huyền, Đạo Huyền quát to: "Dật Tài!"
Một đệ tử trẻ tuổi phong thái tuấn lãng bước vào sảnh, "Đệ tử Tiêu Dật Tài bái kiến các vị sư thúc."
"Ha ha," Điền Bất Dịch tán thưởng nói, "Mau đứng dậy đi Dật Tài, ta còn phải cảm tạ con lúc ở Luyện Huyết đường đã giúp sức, cũng coi như đã cứu Linh Nhi một mạng."
Tiêu Dật Tài lễ độ nói: "Sư thúc quá khen."
"Ừm, khá lắm." Điền Bất Dịch hài lòng nhìn vị đệ tử này, Thương Tùng thì quay đầu đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Các vị sư thúc, bảy năm trước, sư phụ phái đệ tử thâm nhập vào Ma Giáo, điều tra thảm án Thảo Miếu thôn năm xưa, đáng tiếc chỉ tra ra được Niên lão đại năm đó thường xuyên lui tới gần Thanh Vân, cũng có giao thủ với Lục sư muội." Tiêu Dật Tài tiếc nuối nói, ngay sau đó sắc mặt đanh lại, "Tiếp đó, đệ tử còn điều tra ra một chuyện khác," thấy các vị sư thúc đều đang nhìn mình, hắn chậm rãi nói. "Nửa năm trước, hình như Ma Giáo đã phát hiện ra tung tích Thiên thư."
"Thiên thư?" Điền Bất Dịch hỏi lại.
"Thiên thư chính là công pháp trấn phái của Ma Giáo, nghe đồn kẻ nào luyện được năm Thiên thư sẽ có thể thống nhất Ma Giáo, thiên hạ vô địch, Thiên thư được giấu ở trong hang động Hắc Tâm lão nhân cất giữ bảo vật, Vạn Bức Cổ Quật." Những lời Tiêu Dật Tài nói ra khiến mọi người cả kinh.
"Vạn Bức Cổ Quật?" Thủy Nguyệt lẩm bẩm, "Mấy trăm năm trước, khi Hắc Tâm lão nhân bị tiên tổ ta đánh bại, Vạn Bức Cổ Quật không phải là đã biến mất rồi sao?"
Thương Tùng khinh bỉ nói: "Tà môn ngoại đạo, si tâm vọng tưởng."
"Vạn Bức Cổ Quật chính là nơi Hắc Tâm lão nhân tu luyện, cho dù tin đồn không có thật, nhưng nhất định trong đó có không ít pháp bảo tà ác, tuyệt đối không thể để Ma Giáo tìm thấy nơi này." Đạo Huyền đanh mặt, "Mấy tháng trước, ta nhận được một bức mật báo từ Phần Hương cốc, nói Vạn Độc môn và Hợp Hoan môn đã bắt đầu ra tay, mục tiêu của bọn chúng chính là Không Tang sơn bên ngoài thành Du Đô." Tăng Thúc Thường giật mình, Đạo Huyền quay sang nhìn ông, "Thúc Thường, Du Đô có nhạc phụ đệ trấn giữ, tạm thời chưa có gì đáng ngại."
"Nhưng chúng ta cũng không có thể khoanh tay ngồi yên, chi bằng..." Tăng Thúc Thường chưa yên lòng.
"Ta đã gửi thư trả lời Cốc chủ Phần Hương cốc, Vân Dịch Lam, bọn họ đã liên hiệp với Thiên Âm các phái đệ tử tới Không Tang sơn, nhằm ngăn cản ác đồ Ma Giáo." Đạo Huyền giải thích.
"Còn chúng ta?" Thủy Nguyệt lên tiếng hỏi.
"Lần Thất Mạch Hội Võ này, ta định sẽ phái nhóm tứ cường tới Không Tang sơn, thứ nhất có thể tìm hiểu rõ ý định của Ma Giáo, thứ hai là tạo điều kiện cho bọn chúng rèn luyện." Đạo Huyền quyết định.
Điền Bất Dịch hết sức ủng hộ, "Chưởng môn sư huynh nói đúng, mấy tên đệ tử này, lúc nào cũng chỉ biết bế quan khổ luyện, chúng không biết trải nghiệm thực tế cũng là một loại tu luyện."
"Thanh Vân chúng ta thân là người đứng đầu Chính Phái, cũng nên cho đệ tử được rèn luyện trong thực tế một chút. Nếu không tương lai khi chúng ta già rồi, xuống dưới Cửu Tuyền, còn mặt mũi nào gặp Thanh Diệp tổ sư." Thương Tùng đột nhiên xúc động nói.
Mọi người đồng loạt gật đầu đồng ý, Đạo Huyền cũng dự tính vậy, "Nếu đã không có ý kiến nào khác, chuyện này chúng ta quyết định như vậy đi."
Ban đêm, tất cả các đệ tử sẽ tham gia hội võ đều được sắp xếp sẵn phòng nghỉ. Lục Tuyết Kỳ ở cùng với Văn Mẫn, Văn Mẫn vừa chuẩn bị chăn chiếu vừa nhìn trộm Lục Tuyết Kỳ, trong miệng có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Lục Tuyết Kỳ bất đắc dĩ mở mắt ra, lãnh đạm hỏi: "Sư tỷ có chuyện gì vậy?"
"À?" Văn Mẫn có chút hoảng loạn, vội lắc đầu, "Không có, không có."
Lục Tuyết Kỳ nhìn nàng vẻ ngờ hoặc, Văn Mẫn cuối cùng thở dài, bước tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, sư tỷ có thể thương lượng với muội chuyện này không?"
Lục Tuyết Kỳ quay đầu, tiếp tục nhắm mắt thiền định, Văn Mẫn có chút sốt ruột, "Tuyết Kỳ..." nhưng Lục Tuyết Kỳ vẫn không có phản ứng gì, Văn Mẫn bỗng nhanh trí nghĩ ra, "Tuyết Kỳ, Thu Tư có lời muốn nhờ ta chuyển cho muội."
Lục Tuyết Kỳ chợt mở mắt, ngạc nhiên quay sang nhìn, Văn Mẫn chột dạ cười một tiếng, "Tuyết Kỳ, chỉ cần muội tối nay coi như không nhìn thấy gì cả, ta sẽ nói cho muội biết."
" Sư tỷ, tỷ muốn làm gì?" Lục Tuyết Kỳ nhíu mày, tại sao nàng lại có dự cảm xấu về chuyện này.
"Ta lát nữa có việc phải ra ngoài một lát." Văn Mẫn cười tít mắt nói.
Lục Tuyết Kỳ ngẩng lên nhìn sắc trời tối đen, chỉ có ánh trăng mờ ảo rọi xuống, nàng lộ vẻ lo lắng, "Sư tỷ, đã muộn thế này rồi, hơn nữa ngày mai Thất Mạch Hội Võ sẽ khai mạc..."
"Xong nhé, Tuyết Kỳ, coi như muội không nhìn thấy gì nhé," Văn Mẫn như chỉ lo Lục Tuyết Kỳ đổi ý, không đợi Lục Tuyết Kỳ nói tiếp, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nàng nói vọng lại, "Tuyết Kỳ, Thu Tư ở Hồng Kiều đợi muội đó!"
"Hồng Kiều?" Lục Tuyết Kỳ trong lòng thoáng do dự, không biết có nên đi không, nhưng nhớ tới cảm giác quen thuộc trên người Thu Tư, cuối cùng nàng quyết định đứng dậy rời khỏi phòng.
Văn Mẫn đã đi được một đoạn xa liền bước chậm lại, thì thầm: "Xem ra cứ lấy Thu Tư ra đối phó với sư muội là được, ha ha, à mà mình phải khẩn trương đi báo cho Thu Tư, nếu để sư muội uổng công đứng đợi trắng đêm, nhất định nó sẽ không tha cho mình." Ban nãy nàng chỉ thuận miệng nói, Thu Tư vốn không nhờ nàng chuyển lời nên phải nhanh chóng đi lấp liếm, dù sao cũng không nói thời gian cụ thể cho sư muội, dù Thu Tư có đến muộn, sư muội chắc cũng không nghi ngờ.
Lục Tuyết Kỳ đi tới Hồng Kiều, chỉ thấy bốn bề vắng lặng, trong lòng nàng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nàng đến sớm quá? Hay là sư tỷ đã nói dối nàng?
Cạch một tiếng, tiếng một vật rơi xuống đất, ngay lập tức từ trong hồ nước, một con quái thú khổng lồ nhảy ra. Linh Tôn nhìn nam tử trước mặt, thấy trên người hắn không có gì dị thường liền quay sang nhìn Thiêu Hỏa côn đang nằm trên mặt đất. Linh Tôn nhìn chăm chú vật đó, cảm giác rất kỳ lạ nhưng lại không biết kỳ lạ ở chỗ nào, nó đưa chân ra khều khều Thiêu Hỏa côn, Thiêu Hỏa côn lăn vài vòng xong dừng lại dưới chân Lục Tuyết Kỳ.
"Sư tỷ?" Trương Tiểu Phàm vốn sợ đến mức ngã ngửa ra đất không dám động đậy, vừa thấy Lục Tuyết Kỳ đi tới thì như chết đuối vớ được cọc.
Lục Tuyết Kỳ cúi người nhặt Thiêu Hỏa côn lên, không chút sợ hãi bước tới đứng giữa Linh Tôn và Trương Tiểu Phàm. Linh Tôn thở ra một hơi khiến hai cái râu trên sống mũi lay động theo, nó cúi đầu gần sát Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ nắm chặt Thiêu Hỏa côn trong tay, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Một mùi hương tỏa ra từ người Lục Tuyết Kỳ, Linh Tôn hơi rùng mình, đây là mùi Ưu Đàm hoa? Nó ngạc nhiên nhìn Lục Tuyết Kỳ, không ngờ ở Thanh Vân lại xuất hiện người có duyên với hoa này, người gần nhất cũng đã là hơn một nghìn năm trước rồi, Linh Tôn có chút xúc động, sau khi quét mắt qua Trương Tiểu Phàm sau lưng nàng liền lẳng lặng bỏ đi.
Trương Tiểu Phàm định thần lại, đứng dậy tiến lại gần Lục Tuyết Kỳ, "Sư tỷ, may nhờ có tỷ."
Lục Tuyết Kỳ thở phào, khi Linh Tôn tiến lại gần, nàng lập tức bị một áp lực vô hình ép xuống, nặng tới mức nàng không thở được, Lục Tuyết Kỳ chỉ còn cách ép buộc bản thân phải bình tĩnh, mới không xuất hiện ý nghĩ phải lùi lại.
Rõ ràng vật Linh Tôn để ý tới chính là Thiêu Hỏa côn trên tay nàng, có lẽ là Phệ Huyết châu, Lục Tuyết Kỳ đưa Thiêu Hỏa côn cho Trương Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm, pháp bảo của đệ, đệ phải chăm sóc cho tốt."
Trương Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng, "Sư tỷ, sao tỷ biết đây là pháp bảo của đệ?"
"Lúc ở hồ Bích Hỏa Thiên Băng ta thấy đệ sử dụng nó, chẳng lẽ không phải sao?" Lục Tuyết Kỳ cảm thấy khó hiểu.
"A, không phải vậy, không phải vậy," Trương Tiểu Phàm xua tay liên hồi, "Các sư huynh ai thấy cũng cười nhạo đệ, nói Thiêu Hỏa côn sao có thể coi là pháp bảo được."
"Pháp bảo có hợp ý hay không, chỉ có bản thân mình mới biết được, quan điểm của người khác cũng không thể thay thế được ràng buộc giữa cả hai." Lục Tuyết Kỳ nói, dường như có ẩn ý.
"Ràng buộc?" Trương Tiểu Phàm nhìn Thiêu Hỏa côn trên tay, "Đệ và Thiêu Hỏa côn có ràng buộc?"
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Nó đã nhận đệ làm chủ nhân, chính là vì đã công nhận tiềm năng của đệ, chỉ cần đệ truyền đạt ý nguyện của mình cho nó, nó sẽ lập tức đáp lại."
"Đáp lại đệ?" Trương Tiểu Phàm nhớ ra lúc đầu khi gặp Thiêu Hỏa côn, hay là lúc cứu con tin ở hồ Bích Hỏa Thiên Băng, đúng là Thiêu Hỏa côn đã đáp ứng mình, nhưng hình như là có liên quan đến máu của mình? Nhưng pháp bảo mà lại hút máu người, chẳng phải là tà vật hay sao?
"Tiểu Phàm, pháp bảo là chính hay là tà, đều được quyết định bởi người sử dụng nó." Lục Tuyết Kỳ nghiêm túc nói.
"Sư tỷ, đệ thật sự có thể sử dụng Thiêu Hỏa côn sao?" Trong lòng Trương Tiểu Phàm thấy rất bất an, vạn nhất đả thương đồng môn thì hắn không biết phải làm thế nào.
"Chỉ cần dùng nó làm những việc đúng đắn, không ai có thể nói gì được." Giọng nói Lục Tuyết Kỳ tràn đầy tự tin.
Trương Tiểu Phàm bị Lục Tuyết Kỳ ảnh hưởng, cũng thấy tự tin hơn, "Vâng, đa tạ sư tỷ!" Sau khi từ biệt Lục Tuyết Kỳ, liền cầm Thiêu Hỏa côn trên tay mà không giấu vào người nữa, trở về khu đệ tử nam.
Lục Tuyết Kỳ quay lại thấy Thu Tư đang im lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng rực nhìn nàng không chớp, nàng lấy làm lạ hỏi: "Sao vậy?"
"Lục sư tỷ, đêm hôm khuya khoắt tỷ lại ra đây, thì ra là đi hẹn hò?" Ngữ điệu Thu Tư rất kỳ lạ, không giống thường ngày, nàng biết thâm tâm mình không nghĩ vậy, nhưng lại không kiềm chế được mà buột miệng hỏi.
"Hừm?" Lục Tuyết Kỳ cau mày, "Ta đang chờ cô mà."
Thu Tư chợt hiểu ra, suýt nữa thì nàng quên mất, đúng là Lục sư tỷ có nhờ Đại sư tỷ gọi nàng tới. Nghĩ đến đó, tâm tình nàng lập tức vui tươi trở lại, trái ngược hẳn với vẻ buồn bực ban nãy, gương mặt liền nở nụ cười, "Lục sư tỷ, tỷ hẹn ta là đến đây có chuyện gì vậy?"
Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc nhìn nàng, "Không phải là cô hẹn ta tới sao?"
Thu Tư tỏ ý không hiểu, Lục Tuyết Kỳ lập tức hiểu ra, vị sư tỷ này, đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nhưng nhìn vẻ ngơ ngác của Thu Tư, nàng cũng không tiện nói rõ, đành lảng sang chuyện khác, "Cô... lúc hạ sơn... thấy thế nào?"
"Dưới đó rất vui, những chỗ ăn ngon, chơi vui đều rất nhiều..." Thu Tư chậm rãi nói, tuy vậy Lục Tuyết Kỳ lại không hề sốt ruột, thỉnh thoảng lại gật đầu đáp lại, khiến Thu Tư nhất thời quên mất mình đang ở đâu.
Nàng luôn rất mong muốn được nói chuyện với Lục Tuyết Kỳ như thế này, hàn huyên về những phong cảnh nàng muốn đến xem, thậm chí là nguyện vọng khi còn nhỏ. Nghĩ đến đó, Thu Tư không khỏi kéo tay Lục Tuyết Kỳ, "Ta muốn tỷ cùng ta trở về, về nhà của chúng ta, liệu có thể không?" Tiếc nuối trong lòng nàng và mẹ, chính là lúc trước đã không mang Lục Tuyết Kỳ đi theo, nên mới làm các nàng ly biệt suốt bấy lâu nay.
Tim Lục Tuyết Kỳ thoáng loạn nhịp, lượng tin tức chứa trong câu nói vừa rồi rất nhiều, cứ như Thu Tư đã quen biết nàng từ lâu, hơn nữa... Lục Tuyết Kỳ hạ mắt, "Thu-Tư. cô... tại sao lại lên Thanh Vân?" Lục Tuyết Kỳ nhấn mạnh vào hai chữ Thu Tư.
Thu Tư không kịp suy nghĩ gì, buột miệng nói: "Bởi vì ta muốn gặp tỷ!" Nói xong thấy Lục Tuyết Kỳ yên lặng nhìn mình, nàng mới giật mình nhận ra, cuống cuồng giải thích, "Lục... sư tỷ, ta muốn nói là, ý của ta là..."
Thấy bộ dạng luống cuống thanh minh của đối phương, Lục Tuyết Kỳ chỉ ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, ngay cả ánh trăng cũng đã giấu mình sau tầng mây, "Đã đến lúc ta phải trở về rồi."
"Vâng..." Thu Tư thở hắt ra, thật lòng nàng rất sợ Lục Tuyết Kỳ hỏi tiếp, bởi vì nếu thế, nàng cũng không biết nên trả lời như thế nào. Lục Tuyết Kỳ tiến vào trong màn đêm, Thu Tư nhìn theo Lục Tuyết Kỳ, hô to: "Lục sư tỷ, ta nhất định sẽ đi cổ vũ cho tỷ!" Lục Tuyết Kỳ đang quay lưng đi nên Thu Tư không hề nhìn thấy, khóe miệng nàng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười.
Lục Tuyết Kỳ dừng lại trước cửa túc xá, thấy đằng trước Tống Đại Nhân và Văn Mẫn đang bịn rịn chia tay, lúc đó nàng mới nhận ra nguyên nhân khiến ban nãy Văn Mẫn lại có hành động mập mờ như thế.
Văn Mẫn vô cùng hạnh phúc, đúng là buổi tối nàng có lén đi gặp mặt Tống Đại Nhân, song chỉ là để giải mối sầu tương tư mà thôi. Nàng đang mặt mũi rạng ngời, vừa quay sang bỗng nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, nàng cả kinh, "Sư muội, muội... muội về rồi à?"
Lục Tuyết Kỳ chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người đi vào, Văn Mẫn thở phào, cho là trò nói dối của mình đã qua ải trót lọt rồi, đột nhiên Lục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng nói một câu, "Thì ra sư tỷ lừa ta ra ngoài là để đi hẹn hò."
"Sư muội!" Văn Mẫn khiếp đảm vội kéo Lục Tuyết Kỳ trở vào trong phòng, ngó ra không thấy ai mới sập cửa lại, tựa lưng vào cửa, rồi mớ dám thở phào.
Lục Tuyết Kỳ thấy vậy bèn nói, "Sư tỷ không cần phải hoảng sợ như thế, ta biết xung quanh không có ai."
"Sư muội ngoan, sư tỷ sau này không bao giờ lừa muội nữa, được chưa?" Văn Mẫn hứa hẹn, nàng không thể chịu nổi cảm giác khiếp đảm ban nãy một lần nữa. Lục Tuyết Kỳ hài lòng gật đầu, không nói gì nữa, Văn Mẫn lúc này mới yên tâm, nghĩ thầm sau này không bao giờ dám đắc tội với sư muội nữa.
Ngày hôm sao, Thất Mạch Hội Võ chính thức lúc đầu, khu vực tỷ võ đã được phân riêng, chỉ có trận chung kết mới tổ chức ở lôi đài phía trước chủ điện trên Thông Thiên phong, được Chưởng môn và tất cả thủ tọa theo dõi. Bảng vàng thông báo các cặp thi đấu và địa điểm thi đã được dán lên, rất nhiều đệ tử đang túm tụm lại xem đối thủ đối thủ của mình là ai, sau khi xem xong có người lo lắng, cũng có người vui mừng. Chỉ có Trương Tiểu Phàm thấy tên của mình lẻ loi trơ trọi nằm ở dòng đầu tiên, trong lòng không hề dao động, hắn nhớ lại những lời sư tỷ tối hôm qua nói với mình, cảm thấy có lẽ nên quay về luyện tập thêm một chút, hiện giờ Thiêu Hỏa côn vẫn chưa thể hoàn toàn đáp lại mình.
Đệ tử Đại Trúc phong sau khi xem tên đối thủ của mình xong đều tập trung quanh Trương Tiểu Phàm, Đỗ Tất Thư cười nói: "Tiểu Phàm này, đệ thấy tên đệ xếp ở vị trí thứ nhất không, vị trí thứ nhất đó! Đúng là quá không công bằng!"
"Lão Lục, đệ câm miệng." Tống Đại Nhân vội quát bảo hắn dừng lại, Đỗ Tất Thư gãi đầu cười cười.
Lúc đó, Điền Bất Dịch và Tô Như đi tới, cả đám thôi không cười đùa nữa, vội vàng quay sang, "Sư phụ, sư nương."
Điền Bất Dịch nhìn Đỗ Tất Thư, "Sao ngươi lắm mồm thế hả?" Đỗ Tất Thư rụt cổ lại, cúi đầu im bặt.
Tô Như thấy sắc mặt Trương Tiểu Phàm không tốt lắm, "Tiểu Phàm, tinh thần con hình như không tốt lắm, có phải tối qua không ngủ được không?" Trương Tiểu Phàm không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói tối hôm qua hắn lẻn ra ngoài, lại chọc cho Linh Tôn nổi giận?
Điền Linh Nhi cười nói: "Tiểu Phàm, vận khí đệ tốt như vậy, cho dù hôm nay có ngủ gật cũng không sao."
"Con cũng câm miệng." Điền Bất Dịch quay sang mắng, Điền Linh Nhi nhìn Tiểu Phàm nghịch ngợm lè lưỡi, khiến Trương Tiểu Phàm không khỏi bật cười, hắn ngẩng lên thấy bộ dạng nghiêm nghị của Điền Bất Dịch, bèn vội giơ tay lên che miệng, giả vờ ho khan để che đi nụ cười.
Đúng lúc đó, Đạo Huyền cùng Thương Tùng từ trên Ngọc Thanh điện bước xuống, dừng lại trên bậc thang, vật Đạo Huyền cầm trong tay trông như một cái đỉnh nhỏ, ông nhìn đám đệ tử đứng dưới bậc, nghiêm nghị nói: "Thất Mạch Hội Võ lần này, có điểm khác với các lần trước, để khích lệ các đệ tử chuyên tâm tu hành, ta và các vị thủ tọa trưởng lão đã bàn bạc, quyết định sau khi hội võ kết thúc, những đệ tử tiến được vào nhóm tứ cường sẽ được nhận chí bảo phái ta," Đạo Huyền đưa chiếc đỉnh trong tay ra, "Truyền công của Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh, đệ tử nào tư chất tốt, nói không chừng còn có thể nhờ nó mà lĩnh ngộ được kiếm pháp trấn phái."
Một làn sóng xôn xao nổi lên, các đệ tử bên dưới ao ước không thôi, đấu chí ai nấy đều tăng cao, ai cũng mong muốn có được truyền công từ Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh. Tăng Thư Thư đứng phía trước miệng mở to, thán phục kêu, "Oa..." Lục Tuyết Kỳ mặc dù mặt không biểu cảm nhưng trong lòng cũng bồn chồn, kiếm pháp trấn phái, nàng rất muốn được học nó. Còn Trương Tiểu Phàm thì thầm nhắc nhở mình, Trương Tiểu Phàm ngươi phải cố lên, không thể làm mất mặt Đại Trúc phong, không thể khiến sư phụ thất vọng, hắn nhìn vào lưng Điền Bất Dịch đằng trước, gật đầu kiên định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]