Bên trong Ngọc Thanh điện, từng tiếng kêu đau đớn vang vọng, Trương Tiểu Phàm bay giữa không trung, Thiêu Hỏa côn thì lơ lửng trước mặt hắn, một luồng lam quang bao quanh hắn chính là phát ra từ lân Linh Tôn trên tay Thương Tùng.
Thương Tùng bắt đầu phát động trận pháp Trừ tà, mọi người có mặt ở đó ai cũng tập trung nhìn Trương Tiểu Phàm, đến lúc này trên người hắn vẫn chưa xuất hiện chút ma khí nào. Ánh mắt Thương Tùng hơi đanh lại, gia tăng linh lực cho trận pháp, khiến Trương Tiểu Phàm bật kêu một tiếng, Điền Bất Dịch kinh hãi, thân hình lão khẽ động đậy, song Đạo Huyền lại hành động trước lão một bước, đoạt lấy lân Kỳ Lân, Trận pháp Trừ tà cũng lập tức biến mất, Trương Tiểu Phàm từ không trung rơi xuống, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay chống xuống, loại đau đớn thấu xương này khiến hắn nhất thời không thể suy nghĩ sáng suốt.
Lục Tuyết Kỳ bước tới trước mặt Trương Tiểu Phàm, cúi xuống hỏi, "Tiểu Phàm, đệ có ổn không?"
Trương Tiểu Phàm yếu ớt cười đáp lại, miễn cưỡng gật đầu, tuy Lục Tuyết Kỳ còn lo lắng, nhưng còn chưa có lệnh của Chưởng môn chân nhân, nàng cũng không thể tự tiện truyền linh lực để giảm bớt đau đớn cho Trương Tiểu Phàm.
Bị Đạo Huyền thu lại lân thú, Thương Tùng mới nhận ra mình đã hành động hơi quá khích, các trưởng lão khác cũng nhìn gã bằng ánh mắt khó hiểu. Đúng lúc đó Điền Bất Dịch đột nhiên cười to, "Ha ha ha..." Lão bước tới trước mặt Đạo Huyền, "Sư huynh, ta đã nói Tiểu Phàm trong sạch mà."
Đạo Huyền gật đầu, "Nó đúng là không có chút ma khí nào."
"Các người cũng nghe thấy rồi đó, nó không có ma khí!" Điền Bất Dịch cười lớn nhìn mọi người, "Trước đây ta đã điều tra rồi, Tiểu Phàm có được bảo vật này hoàn toàn nhờ tình cờ, hơn nữa nó có hiểu gì về pháp thuật ma đạo đâu."
Thương Tùng vội vàng nói: "Hừ! Tên này vô cùng gian trá, lời của hắn tuyệt không thể tin."
"Thương Tùng sư đệ tại sao lại khẳng định như thế?" Đạo Huyền không hiểu vì sao Thương Tùng lại kiên quyết đến thế.
"Tên này nếu không phải có người của Ma Giáo chỉ điểm, với pháp thuật và kiến thức của nó, thì sao có thể rèn ra loại pháp bảo này? Vì thế ta mới khẳng định, nó nhất định là gian tế của Ma Giáo." Thương Tùng kiên quyết nói.
"Thương Tùng sư huynh, theo lời huynh, thì chẳng lẽ ngay cả lời Lục sư điệt cũng không thể tin sao?" Điền Bất Dịch bước tới cạnh Thương Tùng chất vấn.
"Người trong Ma Giáo nham hiểm xảo trá, sợ rằng ngay cả Lục sư điệt cũng đã bị lừa." Thương Tùng khinh thường nói, Thủy Nguyệt nhíu mày bất mãn nhìn gã.
"Thương Tùng!" Điền Bất Dịch tức giận nhìn gã, chẳng biết tại sao gã luôn có thái độ thù địch với Trương Tiểu Phàm. Điền Bất Dịch châm chọc nói, "Ma Giáo? Vừa rồi ngay cả Trận pháp Trừ tà cũng không tìm ra ma khí, dựa vào đâu mà ông kết luận Tiểu Phàm là gian tế Ma Giáo, nếu đồ nhi ta là gian tế Ma Giáo, chỉ sợ Lâm Kinh Vũ, môn hạ ông cũng chẳng sạch sẽ gì."
"Điền sư đệ!" Thương Tùng cả giận nói, "Lâm Kinh Vũ thì sao, Lâm Kinh Vũ là môn hạ của ta, há có thể đánh đồng với tên đồ nhi đần độn của ngươi!"
"Tại sao không thể?" Điền Bất Dịch nổi cơn thịnh nộ, "Tiểu Phàm dựa vào cố gắng của bản thân lọt vào tứ cường, nó còn kém kẻ nào?!"
"Hừ! Còn không phải là dựa vào may mắn, hết nhờ đối thủ bỏ cuộc đến rút được số không phải đấu vẫn có thể lên cấp, lại còn mặt dày đứng đây khoác lác." Thương Tùng khinh miệt nói.
"Vậy trận đấu giữa nó và Lục sư điệt chẳng lẽ là nhờ may mắn sao?" Điền Bất Dịch hỏi tiếp.
"Chẳng phải cũng vì may mắn đã cạn, nên nó mới thất bại thảm hại đến vậy, thua rồi thì thôi, suýt chút nữa đến cái mạng cũng chẳng giữ nổi..."
"Thương Tùng! Ông có ý gì, ông có phải cũng muốn xem ta có phải hữu danh vô thực không hả?"
"Điền sư đệ, được lắm, ta cũng muốn lãnh giáo ngươi một chút đấy."
"Vậy thì tới đây!"
Điền Bất Dịch và Thương Tùng chuẩn bị lao vào nhau, dường như chỉ một giây nữa sẽ khai chiến, Đạo Huyền liền lên tiếng khiển trách, "Láo xược, các người coi Chưởng môn này chết rồi đúng không?"
Thương Tùng và Điền Bất Dịch vội thu lại nộ khí, chắp tay hành lễ, "Thỉnh Chưởng môn bớt giận."
Đạo Huyền quay sang Điền Bất Dịch, giọng nói chậm rãi, "Điền sư đệ, chuyện này quan trọng, không thể quyết định vội vàng, hi vọng đệ có thể hiểu."
Điền Bất Dịch mặc dù bất mãn với Thương Tùng, nhưng những lời Đạo Huyền nói lão vẫn thấy lọt tai, bèn chắp tay, "Vâng." rồi lui sang một bên.
Thương Tùng tiếp tục thuyết phục Đạo Huyền, "Chưởng môn sư huynh, pháp thuật nó sử dụng rất âm tà, chúng ta không thể không đề phòng."
Thủy Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ đứng bên dưới cau mày lo lắng, thầm thở dài, chẳng lẽ đệ tử Tiểu Trúc phong ta ai cũng bại dưới tay đệ tử Đại Trúc phong? Song Thủy Nguyệt thật sự cũng rất bất mãn với cách làm của Thương Tùng, liền nói ra nghi ngờ trong lòng mình, "Thương Tùng sư huynh, huynh luôn miệng nói đứa trẻ này tu luyện pháp thuật âm tà ác độc, vậy ta muốn hỏi, từ khi nó nhập môn đến nay, huynh thấy Trương Tiểu Phàm âm hiểm xảo trá chỗ nào, vì đâu mà khẳng định nó là gian tế Ma Giáo?"
"Yêu thuật Ma Giáo, chẳng lẽ đó còn chưa đủ để chứng minh sao?" Thương Tùng nói vẻ hiển nhiên.
"Nói như vậy, Thương Tùng sư huynh cũng không biết gì về yêu thuật Ma Giáo cả, sao có thể nhận ra vật này là âm tà ác độc, mà cứ khăng khăng phải tru diệt nó ngay tại đây?" Những lời Thủy Nguyệt nói ra khiến Đạo Huyền phải suy ngẫm, quả thật cũng có đạo lý.
Thương Tùng quay đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt, chậm rãi bước tới gần bà, "Sư muội nói thế là ý gì?" Gã không hiểu, Thủy Nguyệt từ trước đến nay luôn đối nghịch với Điền Bất Dịch, nay lại quay sang nói đỡ cho Đại Trúc phong.
Thủy Nguyệt nhìn về phía mọi người, "Chư vị sư huynh, đầu tiên, ta không biết nhiều về vật luyện huyết kia, tuy đã từng nghe qua, nhưng phần lớn là phỏng đoán, nếu phỏng đoán sai, chẳng phải là oan uổng người vô tội hay sao? Thứ hai, đứa trẻ này tuổi mới gần mười bảy, hoàn cảnh của nó mọi người đều biết rõ, nếu mọi người cho rằng nó là người trong Ma Giáo, thì chẳng phải là quá bất hợp lý rồi sao?" Ai nấy đều gật đầu, cảm thấy Thủy Nguyệt nói rất có lý, Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu nhìn Thủy Nguyệt, ánh mắt vô cùng cảm kích, Thủy Nguyệt khẽ than trong lòng, bà đúng thật là hết cách với người đồ nhi này.
"Sư muội, muội tích cực biện minh cho đứa trẻ này như thế, rốt cục là vì nguyên do gì?" Thương Tùng hỏi bà đầy ẩn ý.
Thủy Nguyệt thoáng nhìn Thương Tùng, sau đó thu hồi tầm mắt, "Ta chỉ nói lên quan điểm khách quan, không giống ai đó không muốn đồng môn có được nhân tài, sợ địa vị của mình bị uy hiếp, liền lợi dụng chút chuyện nhỏ để đuổi cùng giết tận, không có chút phép tắc nào cả." Thủy Nguyệt thấy hành động của Thương Tùng chỉ cười nhạt.
"Sư muội, muội..." Thương Tùng tức giận.
"Được rồi, nói một lúc lại bắt đầu tranh cãi." Đạo Huyền ngăn hai người họ lại, sau đó quay về chỗ ngồi, mọi người cũng ngồi về chỗ của mình. Tăng Thúc Thường đồng ý với cách nói của Thủy Nguyệt nhưng Thiên Vân đạo nhân của Lạc Hà phong lại tán đồng với Thương Tùng, đúng lúc đó Thương Chính Lương của Triêu Dương phong lên tiếng, "Thanh Vân là chiến trường xưa kia Chính Ma giao chiến, cũng có khả năng Trương Tiểu Phàm tình cờ nhặt được pháp bảo từ thượng cổ bị bỏ lại."
Đạo Huyền gật đầu, "Ta cũng cảm thấy Trương Tiểu Phàm không giống người trong Ma Giáo, hắc bổng này mặc dù sức mạnh to lớn, song lại ẩn chứa vào bên trong, không giống những hung vật Ma Giáo ta từng gặp, chúng lộ rõ bộ mặt hung ác, mà sức mạnh cũng vô cùng cường đại."
"Chưởng môn sư huynh, Ma Giáo hiểm ác, chúng ta thà rằng giết lầm, cũng không được bỏ sót." Lời Thương Tùng nói ra khiến người khác kinh hãi.
Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm đều khiếp sợ ngẩng lên, Đạo Huyền cùng các thủ tọa khác tất cả cũng nhìn Thương Tùng kinh ngạc, Đạo Huyền quát: "Thương Tùng sư đệ, đệ đang nói cái gì vậy!"
Thương Tùng giật mình, nhận ra mình đã lỡ lời, chỉ nghiêng đầu trầm mặc, Thủy Nguyệt chắp tay nói: "Xin Chưởng môn sư huynh làm chủ." Những người khác cũng nhìn về phía Đạo Huyền, chờ đợi ông ra phán quyết.
Đạo Huyền giơ tay lên ra hiệu cho Trương Tiểu Phàm, "Con đứng lên đi."
Đạo Huyền quyết định: "Dựa vào những lời đã nói trước đây, bốn đệ tử đánh thắng vào được tứ cường có thể được vào Cửu Nghi đỉnh học tập công pháp chí cao phái ta." Sau đó ông nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, "Lục sư điệt, trước hết con dẫn nó về Phong Hồi phong, hai đệ tử khác đã được thông báo, đang chờ ở Phong Hồi phong rồi."
"Vâng thưa Chưởng môn chân nhân." Lục Tuyết Kỳ trong lòng thầm thở phào.
"Tiểu Phàm, con để thanh hắc bổng lại đây." Đạo Huyền gọi Trương Tiểu Phàm lại, Trương Tiểu Phàm hai tay dâng Thiêu Hỏa côn lên, Đạo Huyền vừa vung tay, Thiêu Hỏa côn đã nằm gọn trong tay ông, ông cúi xuống xem xét kĩ hắc bổng. Lục Tuyết Kỳ thấy vậy, liền nói với Trương Tiểu Phàm, "Đi thôi." Trương Tiểu Phàm gật đầu, vừa ôm ngực vừa khập khiễng theo Lục Tuyết Kỳ bước ra khỏi Ngọc Thanh điện.
Đạo Huyền thu hồi hắc bổng, lên tiếng răn dạy Thương Tùng: "Thanh Vân chúng ta đại diện cho danh môn chính phái, sao có thể hành sự lỗ mãng như thế, gặp chuyện thà rằng bỏ sót, chứ không giết nhầm, đó mới là cách làm của danh môn chính phái, nếu không chúng ta nào có khác gì Ma Giáo."
Vừa ra khỏi Ngọc Thanh điện, Trương Tiểu Phàm đã đau đớn nhăn mặt, bước chân cũng hơi run rẩy, Lục Tuyết Kỳ cau mày dừng lại, "Tiểu Phàm."
"Vâng?" Trương Tiểu Phàm vừa quay người, Lục Tuyết Kỳ đã để tay sau vai hắn, Trương Tiểu Phàm kinh ngạc cảm nhận một luồng linh lực mát lạnh từ đằng sau truyền tới, chớp mắt đã hóa giải hết đau đớn khắp người hắn.
Lát sau, Lục Tuyết Kỳ thu hồi pháp lực, từ từ thở ra một hơi, Trương Tiểu Phàm cảm kích không thôi, "Sư tỷ, cảm ơn tỷ."
"Ừm," Lục Tuyết Kỳ gật đầu, bước tới bên cạnh hắn, xác nhận sắc mặt hắn đã trở lại như bình thường mới bước từng bước xuống bậc, "Đi thôi."
Trương Tiểu Phàm nhìn theo bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, khẽ mỉm cười một cái rồi đi theo sau.
Tiêu Dật Tài đang chuẩn bị trở về Thông Thiên phong, trên Hồng Kiều ở Tiểu Trúc phong lại gặp phải một người khiến hắn kinh ngạc.
"Sư muội?" Tiêu Dật Tài nhìn nữ đệ tử hắn vừa tạm biệt không bao lâu, đạo bào trên người đã không còn sạch sẽ, còn dính đầy vết bùn đất và lá cỏ, khí chất trên người so với người ban nãy cũng hoàn toàn khác biệt.
Thu Tư nghe gọi liền đứng lại, quay sang nhìn Tiêu Dật Tài, trong mắt không hề thấy vẻ quen thuộc, dường như không nhận ra hắn, song nàng vẫn theo quy củ hành lễ, "Sư huynh." Sau đó tiếp tục đi về hướng Tiểu Trúc phong.
Tiêu Dật Tài càng nhìn càng thấy nghi ngờ, vội gọi nàng lại, "Sư muội, xin dừng bước."
Thu Tư trong lòng đã hết kiên nhẫn, nhưng đối phương là sư huynh nên nàng cũng không tiện nổi giận, đành quay lại, "Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Dật Tài dịu dàng cười một tiếng, "Sư muội, mới vừa chào tạm biệt, muội làm gì mà đã biến thành như thế này rồi?"
Thu Tư cúi đầu nhìn đạo bào cáu bẩn trên người mình, mặt ửng đỏ, nàng chỉ vội đi sư phụ tìm bẩm báo sự việc, nên quên mất mình trông nhếch nhác thế nào. Thu Tư cúi đầu, "Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Rồi nàng chợt dừng bước, quay lại vẻ nghi ngờ nói, "Sư huynh, ban nãy huynh có gặp ta sao?"
Tiêu Dật Tài gật đầu, "Đúng vậy, ở Lệ Trúc lâm, sư muội hình như đang vội việc gì đó, hơn nữa... còn không nhận ra ta?"
Thu Tư rùng mình, trong đầu hình thành vô số suy đoán, chẳng lẽ...
Trên Phong Hồi phong, Lâm Kinh Vũ cùng Tăng Thư Thư đã ngồi chờ ở đây từ lâu, thấy Lục Tuyết Kỳ vừa Trương Tiểu Phàm vừa xuất hiện, cả hai vội vàng chạy ra đón.
Tăng Thư Thư hiển nhiên là chạy tới bên Lục Tuyết Kỳ, cười hì hì nói: "Tuyết Kỳ, muội đã đến rồi." Lục Tuyết Kỳ chỉ liếc hắn một cái rồi bước tiếp.
Lâm Kinh Vũ nhìn Trương Tiểu Phàm khắp lượt, dường như không có gì đáng ngại mới yên tâm, "Tiểu Phàm..." Y ngập ngừng nói, "Chuyện lần trước, xin lỗi đệ."
Trương Tiểu Phàm chớp mắt, chưa kịp phản ứng gì, Lâm Kinh Vũ thấy hắn im lặng, tưởng hắn vẫn còn tức giận, trong lòng càng thêm áy náy, "Ta xin lỗi, Tiểu Phàm, ta không nên xúc động như vậy, ta lại nghi ngờ đệ."
"À..." Trương Tiểu Phàm nhớ lại, nhận ra Lâm Kinh Vũ đang nói chuyện Thất Mạch Hội Võ, hắn lắc đầu, "Ta đã quên chuyện đó từ lâu rồi."
"Ừ," Lâm Kinh Vũ nghe Trương Tiểu Phàm nói vậy, hiểu hắn không phải người nghĩ nhiều về mình, thì cũng không nói nữa, chỉ đấm vào vai Trương Tiểu Phàm một cái, "Đa tạ."
Tăng Thư Thư thấy Lục Tuyết Kỳ đã đi xa mới chạy đến bên Trương Tiểu Phàm, ân hận nói: "Tiểu Phàm, chuyện Thất Mạch Hội Võ, xin lỗi đệ nhé, ta sợ các sư huynh đệ trong Phong Hồi phong ra tay với đệ, nên mới xuất thủ trước, nếu đệ vẫn chưa nguôi giận, thì cứ đánh ta." Nói xong kéo tay Trương Tiểu Phàm, định tự đánh mình một cái.
"Ha ha, đệ hiểu rồi thì được," Tăng Thư Thư tiến lại ôm vai Trương Tiểu Phàm, "Chúng ta vẫn là hảo huynh đệ."
Trương Tiểu Phàm bị nhiễm tiếng cười của Tăng Thư Thư, mặt cũng từ từ dãn ra, Lâm Kinh Vũ thấy vậy liền thấy hơi khó chịu, hất cánh tay của Tăng Thư Thư ra, "Ta với Tiểu Phàm mới là hảo huynh đệ!"
Tăng Thư Thư phá lên cười, "Được được được, hai người các ngươi là tình cũ mà, ta sao có thể sánh được? Ta đi tìm Tuyết Kỳ yêu dấu của ta đây."
Lâm Kinh Vũ nhìn Tăng Thư Thư rời đi mới chợt thấy lúng túng, y không biết tại sao ban nãy lại làm như vậy, bèn liếc nhìn Trương Tiểu Phàm một cái. Trương Tiểu Phàm phát hiện ra, chỉ khẽ mỉm cười, đối với những lời Lâm Kinh Vũ nói ban nãy, trong lòng hắn thấy rất vui, hắn còn sợ Kinh Vũ tỏ vẻ xa lạ với hắn nữa kia. Lâm Kinh Vũ thấy Trương Tiểu Phàm mỉm cười, tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều, sau đó hắn cũng cười đáp lại, cả hai đều hiểu ý nhau bước đi.
Bích Dao lén trở lại Tiểu Trúc phong, nhìn quanh quất, phát hiện không thấy Văn Mẫn mới yên tâm thở phào, nhưng khi nàng còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, "Thu sư muội!"
Bích Dao giật mình, vội thẳng người quay lại, trên mặt mang nụ cười xin lỗi, "Đại sư tỷ..."
Văn Mẫn lại nhìn nàng vẻ kỳ quái, gương mặt không còn vẻ cười đùa lúc trước, ngược lại vô cùng nghiêm túc, khiến Bích Dao cảm thấy nghi ngờ.
Văn Mẫn ánh mắt phức tạp, trong lòng không ngừng mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn làm theo căn dặn của sư phụ, "Thu sư muội, sư phụ muốn tìm, muội mau theo ta đến đại sảnh." Dứt lời liền quay người đi.
Bích Dao trợn tròn mắt vẻ hoang mang, song cũng không nghĩ nhiều, đi theo Văn Mẫn tới đại sảnh.
Trên Phong Hồi phong, Tăng Thúc Thường quay lại từ Thông Thiên phong, cầm theo Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh đi tới chính điện, nhóm Lục Tuyết Kỳ chắp tay hành lễ, "Bái kiến sư thúc."
"Ừm," Tăng Thúc Thường giơ tay phải lên, trên tay chính là Cửu Nghi đỉnh, "Theo lời Chưởng môn căn dặn, các đệ tử vào được đến tứ cường, hôm nay ở đây nhận truyền công."
"Vâng." Bốn người chia ra ngồi quanh khoảng trống trước điện, tạo thành một vòng tròn.
Tăng Thúc Thường ném Cửu Nghi đỉnh lên không trung, Cửu Nghi đỉnh tự động dừng lại trên đầu bốn người, sau đó Tăng Thúc Thường làm phép, truyền nội công tâm pháp trong Cửu Nghi đỉnh cho Lâm Kinh Vũ, Lâm Kinh Vũ nhắm mắt hấp thu, nhận ra nội công tâm pháp của một bộ kiếm pháp đang truyền vào đầu mình.
Lục Tuyết Kỳ thấy Lâm Kinh Vũ đã được truyền công xong, liền nhắm mắt chờ đợi, Tăng Thúc Thường vung tay một lần nữa, linh lực trong Cửu Nghi đỉnh lập tức truyền vào người Lục Tuyết Kỳ, nàng ngồi ngay ngắn, linh khí bao quanh thân, cuối cùng một luồng lôi điện chạy vào, khiến khí áp quanh người Lục Tuyết Kỳ tăng vọt. Ba người kia kinh ngạc nhìn Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư vỗ tay thán phục, "Xem ra pháp thuật Tuyết Kỳ học được có uy lực không thể khinh thường."
Trương Tiểu Phàm gật đầu, nghĩ thầm lát nữa pháp thuật mình nhận được liệu có hữu dụng hay không.
"Cha này," Tăng Thư Thư thấy Lục Tuyết Kỳ truyền xong, bèn ngẩng đầu hỏi, "Công pháp trong này có được tự chọn không?"
Tăng Thúc Thường lắc đầu, "Không được, Cửu Nghi đỉnh sẽ căn cứ vào tu vi các con để lựa chọn công pháp thích hợp nhất."
"Vâng..." Tăng Thư Thư có chút thất vọng, y muốn học pháp thuật có liên quan đến linh thú. Mặc dù hơi chán nản, nhưng thấy Tăng Thúc Thường bắt đầu làm phép, y vẫn ngồi thẳng người, đợi được truyền công.
Một luồng linh quang chiếu vào giữa trán Tăng Thư Thư, y nhắm mắt tiếp nhận, đợi sau khi luồng sáng biến mất, y mở mắt kinh hỉ nói: "Là Thanh Mộc pháp chú, có thể hàng phục, bắt giữ linh thú, cái này ta thích!"
Trương Tiểu Phàm thấy Tăng Thư Thư ngồi cạnh vui mừng ra mặt, cũng mong đợi công pháp mình sẽ nhận được, liền ngồi thẳng người, đợi truyền công. Không ngờ sau khi Tăng Thúc Thường làm phép, Cửu Nghi đỉnh không hề động đậy, mọi người không khỏi nghi ngờ nhìn ông, Trương Tiểu Phàm cúi đầu nhìn lại mình thấy hình như chưa có gì xảy ra cả.
Tăng Thúc Thường lại làm phép một lần nữa, lần này thì Cửu Nghi đỉnh đã chịu chuyển động, một luồng linh lực truyền vào Trương Tiểu Phàm. Trương Tiểu Phàm cảm thấy trong người có một luồng lực khác đang chống lại công lực Cửu Nghi đỉnh truyền tới, hắn không biết nên làm thế nào, Tăng Thúc Thường cũng nhận ra có điều khác thường, Cửu Nghi đỉnh truyền công không được thuận lợi, nên dồn thêm sức mạnh làm phép. Trương Tiểu Phàm kêu lên một tiếng, hai luồng sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, khiến cả người hắn đau buốt, bất ngờ hai luồng sức mạnh dung hợp lại, cơ thể hắn cũng thấy nhẹ nhàng hơn. Sau khi Trương Tiểu Phàm mở mắt ra, phát hiện công pháp Thanh Vân và sức mạnh bí ẩn trong người đã dung hợp lại.
Sau khi mọi người đã được truyền công xong, Tăng Thúc Thường thu hồi Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh, rồi nói với Trương Tiểu Phàm: "Trương Tiểu Phàm, pháp bảo của con tạm thời do Phong Hồi phong ta giữ, sau khi xác nhận nó vô hại, sẽ lập tức trả lại cho con."
"Vâng." Trương Tiểu Phàm trả lời, Tăng Thúc Thường dặn dò thêm mấy câu, đơn giản là nhắc chúng chăm chỉ tu luyện, đợi Tăng Thúc Thường đi rồi, Tăng Thư Thư mới sát lại gần an ủi hắn, "Đệ yên tâm đi, Tiểu Phàm, mấy ngày nữa ta sẽ nói với cha ta để ông ấy trả lại pháp bảo cho đệ, bây giờ làm như vậy chỉ là hình thức thôi."
"Vâng." Trương Tiểu Phàm gật đầu, không hiểu ý Tăng Thư Thư khi nói hình thức là gì.
Lâm Kinh Vũ bước tới, "Tiểu Phàm, hắc bổng kia của đệ rốt cục là vật gì vậy?"
"Đệ cũng không biết nữa," Trương Tiểu Phàm nhìn sang Lục Tuyết Kỳ, "Đệ nhặt được ở hậu sơn, không biết đó là pháp bảo gì, sư tỷ có thể làm chứng." Lục Tuyết Kỳ liền gật đầu đồng ý.
"Này, Tiểu Phàm, đệ lại xem bọn ta như người ngoài rồi." Tăng Thư Thư để tay lên vai Trương Tiểu Phàm, "Không phải là bọn ta không tin đệ. Hơn nữa, chỉ là pháp bảo thôi mà, quan tâm làm gì nó có chính đạo hay không, mấy ông già trên Thanh Vân kia, chỉ cần là thứ không phải Thanh Vân tạo ra, với bọn họ đều là bàng môn tà đạo hết." Rồi đột nhiên quay lại nói với Lâm Kinh Vũ, "Kinh Vũ, không phải ta nói đệ đâu nhé, nhưng mà đệ đừng có học tính cách quái gở của sư phụ đệ đấy..."
Lâm Kinh Vũ trừng mắt nhìn hắn, "Tăng Thư Thư, huynh nói ta không sao, nhưng huynh không được nói bậy về sư phụ ta."
Tăng Thư Thư gật đầu, "Được rồi, ta cũng chỉ cần nói với đệ thế này, đoạn thứ nhất tổng cương công pháp Thanh Vân nói cái gì, thiên địa vạn pháp, thù đồ đồng quy (thế gian có vạn con đường, song lại có cùng một đích đến),có phải thế không?"
Lục Tuyết Kỳ đang chuẩn bị rời đi bỗng nghe thấy những lời Tăng Thư Thư nói, tự nhiên có hứng thú, nàng cũng muốn xem xem Tăng Thư Thư định nói gì. Trương Tiểu Phàm bước lên cầu thang, nằm nghiêng ra đó im lặng lắng nghe.
Tăng Thư Thư thấy Lục Tuyết Kỳ đứng lại, bèn hơi đắc ý hất đầu, tự tin nói, "Công pháp không phân biệt chính ma, lòng người mới có thiện ác, xin hỏi một đệ tử Giới Luật đường như đệ, thiện ác của một người, chẳng lẽ là do pháp bảo của hắn quyết định hay sao?"
Lâm Kinh Vũ không thể cãi lại, "Huynh nói đúng, pháp bảo là thiện hay ác, đều do người sử dụng nó quyết định, là ta đã quá cố chấp rồi."
"Đệ chưa hiểu rồi," Tăng Thư Thư gác lên vai Lâm Kinh Vũ, "Một người khi bị pháp bảo khống chế, đó là do trong lòng hắn có tâm ma, có oán nộ, có thống khổ, nhưng những thứ đó, tất cả chúng ta đều có, chỉ cần chúng ta luôn luôn cảnh giác, tu thân dưỡng tính, sẽ không bị pháp bảo khống chế, trừ khi trong tim mình cái ác hoành hành, có đúng không?"
Lục Tuyết Kỳ đi tới chỗ Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm liền đứng dậy, mỉm cười nói, "Thư Thư cũng nói giống như sư tỷ vậy."
"Tiểu Phàm, Tâm ma của đệ..." Lục Tuyết Kỳ cũng bất ngờ khi biết Tăng Thư Thư cũng suy nghĩ giống nàng, nhưng hiện nay nàng vẫn thấy lo về tâm ma của Trương Tiểu Phàm.
"Sư tỷ, tỷ yên tâm, Thư Thư cũng đã nói như vậy rồi, đệ sẽ lưu ý." Trong ánh mắt Trương Tiểu Phàm không còn chút nào mơ hồ nữa, Lục Tuyết Kỳ cũng thấy an tâm.
Tăng Thư Thư đột nhiên bước lại gần hai người, "Hai người thì thầm cái gì thế?"
Trương Tiểu Phàm nghiêng đầu cười một tiếng, còn Lục Tuyết Kỳ thì mặt không biến sắc đứng dịch ra, Tăng Thư Thư vừa đưa tay ra, "Ơ, Tuyết Kỳ!" Kết quả Lục Tuyết Kỳ không đếm xỉa gì đến y, quay lưng đi thẳng.
Tăng Thư Thư lắc đầu thở dài, "Chà, đúng là đáng tiếc, còn định hẹn bốn người chúng ta đi uống rượu nữa mà."
Lâm Kinh Vũ từ đằng sau vội bước tới, "Tăng Thư Thư, tụ tập uống rượu, huynh nghĩ Giới Luật đường bọn ta chết hết rồi chắc?"
"Rượu thuốc mà!" Tăng Thư Thư bất lực nói, "Để trị thương cho Tiểu Phàm yêu quý của chúng ta."
Lâm Kinh Vũ nhất thời cứng họng, Tăng Thư Thư liền đốp lại, "Đệ có đi hay không đây?" Lâm Kinh Vũ thấy Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư đã đứng chờ hắn, liền thoải mái cười một tiếng rồi đuổi theo.
Trong đại sảnh, Thủy Nguyệt uy nghiêm ngồi trên cao, giữa lông mày có thể thấy được một tia phẫn nộ, xung quanh có rất nhiều nữ đệ tử tay cầm bội kiếm, không khí trong đại sảnh vô cùng quỷ dị, Bích Dao trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bích Dao vẫn như bình thường hành lễ, "Đệ tử bái kiến sư phụ."
Thủy Nguyệt cau mày nhìn nàng dò xét, hồi lâu vẫn chưa gọi nàng đứng dậy, Bích Dao bên ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đã nhận ra có vấn đề, sao nàng có cảm giác là đang nhắm vào mình vậy.
"Thu Tư?" Thủy Nguyệt hừ lạnh.
"Đệ tử có mặt." Bích Dao ôm quyền, lòng bàn tay siết chặt.
"Vậy... thì kia là ai?" Thủy Nguyệt nhìn nữ đệ tử đứng phía dưới.
Bích Dao nghi ngờ ngước lên, lúc này mới nhận ra bên phải có một nữ đệ tử đang đưa lưng về phía nàng, người nữ đệ tử kia từ từ xoay người lại, khoảnh khắc Bích Dao nhìn thấy gương mặt của đối phương, nàng hạ mắt, cánh tay đang hành lễ cũng buông thõng xuống, khóe miệng nhếch lên cười khổ, tiểu Kỳ, không ngờ chúng ta lại phải ly biệt nhanh đến vậy, không biết liệu trước khi đi còn có thể gặp lại tỷ một lần nữa hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]