Tin tức Thanh Vân bị gian tế Ma Giáo trà trộn vào ngay lập tức lan truyền, hơn nữa kẻ địch còn là người của Quỷ Vương tông, khiến Chưởng môn cùng các thủ tọa càng không dám khinh xuất. Bên trong Ngọc Thanh điện, Đạo Huyền cùng các trưởng lão tề tụ trong phòng, trầm tư suy nghĩ về những lời Thu Tư nói trước đó.
Đạo Huyền không đoán ra được ý đồ của Quỷ Vương tông, "Quỷ Vương tông rốt cuộc là có mưu đồ gì?"
Điền Bất Dịch lại tình báo lúc trước Tiêu Dật Tài thu thập được, bèn phỏng đoán: "Liệu có phải là vì Thiên thư không?"
"Chẳng lẽ chúng tới để do thám kế hoạch của Thanh Vân ta ở Du Đô?" Tăng Thúc Thường cau mày nói.
Đạo Huyền gật đầu, cũng cảm thấy có lẽ thế, nhưng Thương Tùng lại khinh bỉ hừ lạnh, "Ta nghĩ không phải như vậy, gian tế rõ ràng là nhắm đến Lục Tuyết Kỳ."
Thủy Nguyệt giận dữ nhìn chằm chằm Thương Tùng, "Thương sư huynh nói thế là ý gì?"
"Hừ, từ khi gian tế lọt vào đây, lúc nào cũng có mặt bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, ta nghĩ đó hẳn không phải là trùng hợp chứ?" Thương Tùng hoài nghi.
Thủy Nguyệt nghe ra trong lời Thương Tùng có hàm ý khác, liền đứng dậy kiên quyết nói: "Tuyết Kỳ là đồ nhi ta tự mình thu nhận, nó tuyệt đối không phải gian tế Ma Giáo."
"Hừ, theo ta thấy thì chưa chắc, vừa rồi kẻ nào còn trâng tráo bao che cho Trương Tiểu Phàm, không ngờ gian tế lại nằm giữa đám đệ tử của minh." Thương Tùng vẫn bất mãn việc Thủy Nguyệt lúc trước nói đỡ cho Đại Trúc phong.
Thủy Nguyệt tức giận, Điền Bất Dịch vội vàng can ngăn, "Ấy, Thương Tùng sư huynh nói vậy hơi quá lời rồi, Thủy Nguyệt sư muội chỉ nói trên quan điểm khách quan, tại sao lại nói là bao che được, huống chi gian tế Ma Giáo trà trộn vào, cũng không phải là đệ tử Tiểu Trúc phong trở thành gian tế, hai việc này khác nhau hoàn toàn."
"Ngươi..." Thương Tùng thấy Đại Trúc phong và Tiểu Trúc phong lại thông đồng với nhau, không khỏi điên tiết.
Điền Bất Dịch nhìn nét mặt Thương Tùng, bèn hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ Thương sư huynh còn muốn thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót sao?!"
Thương Tùng cứng họng, quay sang Đạo Huyền nói: "Chưởng môn sư huynh, chuyện này không thể bất cẩn được."
Đạo Huyền cau mày trầm tư, Tăng Thúc Thường nhớ tới chuyện bảy năm trước, liền nói: "Chúng ta cũng coi như nhìn Lục Tuyết Kỳ trưởng thành, nó thiên tư thông minh, lại chăm chỉ tu luyện, là nhân tài kiệt xuất của Thanh Vân ta, không thể vì Ma Giáo mà tổn thương các đệ tử được. Hơn nữa Lục Tuyết Kỳ hồi nhỏ còn bị Ma Giáo đả thương, suýt chút nữa thì mất hết tu vi, do đó nó không thể nào cấu kết với Ma Giáo được."
Chuyện bảy năm trước, mọi người ai cũng nhớ rõ, một đứa trẻ còn nhỏ như thế mà khắp người đầy thương tích, quả thực khiến người ta đau lòng, cũng nhờ Lục Tuyết Kỳ không ngừng nỗ lực, quyết mới tu luyện từ đầu, chuyển từ tay phải không thể cầm kiếm sang tay trái, hiện giờ đã có thể dùng kiếm như người bình thường, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Đạo Huyền gật đầu, "Đúng vậy, ta thấy con bé Lục Tuyết Kỳ này chăm chỉ chịu khó, không phải là loại người sẽ cấu kết với Ma Giáo, chúng ta không thể vì Ma Giáo mà lại gây chiến trong nội bộ mình được, bây giờ là lúc phải đoàn kết đồng lòng, chống lại ngoại địch."
Tất cả trưởng lão đều gật đầu đồng ý, Thương Tùng cũng thôi không nói cái gì nữa.
"Hiện giờ Lục Tuyết Kỳ đang ở đâu?" Đạo Huyền lên tiếng hỏi.
"Tuyết Kỳ đang đuổi theo gian tế Ma Giáo, chờ khi nó quay lại, nhất định sẽ giải thích rõ cho chúng ta." Thủy Nguyệt luôn luôn tin tưởng Lục Tuyết Kỳ, song đối với việc nàng tự tiện xuống núi vẫn có một chút nghi ngờ.
"Ừm," Đạo Huyền gật đầu, đoạn quay sang nhìn mọi người, "Chuyến đi Du Đô không thể trì hoãn hơn nữa, hiện tại sẽ cho ba người Lâm Kinh Vũ, Trương Tiểu Phàm và Tăng Thư Thư tới Du Đô trước, Lục Tuyết Kỳ tạm thời cứ cho lần theo dấu vết gian tế Quỷ Vương tông, mặt khác có thể thay chúng ta điều tra động tĩnh Quỷ Vương tông."
"Vâng." Mọi người cúi đầu hành lễ, sau đó mỗi người trong lòng có suy nghĩ riêng rời khỏi Ngọc Thanh điện.
U Cơ cưỡi Hỏa phượng hoàng nhưng không về thẳng Hồ Kỳ sơn, thương thế của Bích Dao rất nghiêm trọng, cần phải được lập tức chữa trị, nên nàng dừng lại ở một hòn núi nhỏ, rồi chữa thương cho Bích Dao.
Dòng suối róc rách chảy, mùi cỏ xanh thoang thoảng, trên bãi cỏ cách xa khu rừng có hai nữ tử đang ngồi, hai người một xanh một tím ngồi xếp bằng, đây vốn nên là một bức tranh đẹp, nhưng lại bị tiếng kêu rên của lục y nữ tử cắt ngang. Chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, mặt co rúm lại đau đớn, mồ hôi túa ra, còn tử y nữ tử sau lưng không ngừng truyền linh lực của mình vào người nàng.
Lát sau, U Cơ thở khí thu công, thân hình Bích Dao ngồi phía trước lảo đảo, rồi ngã vào trong lòng nàng. U Cơ kiểm tra lại thương thế Bích Dao, có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, sắc mặt Bích Dao cũng hồng hào hơn, nên nàng cũng tạm yên tâm, đặt Bích Dao xuống cạnh tảng đá bên khe suối rồi đứng dậy cau mày nhìn vào sâu trong rừng, sau khi đặt kết giới bảo vệ Bích Dao xong, trong chớp mắt đã biến mất tích.
Tử quang vừa hiện lên, U Cơ đã đứng trong rừng, nàng nghiêng đầu cau mày bực mình nói: "Còn không bước ra đây!" Dứt lời liền phất tay, một luồng linh lực màu tím phóng ra đằng sau nàng.
Một bóng người máu trắng chợt hiện ra, né đòn công kích, người đang đứng trước mặt U Cơ lúc này chính là Lục Tuyết Kỳ.
"Ngươi còn muốn bám theo bọn ta đến khi nào?" Trong mắt U Cơ lóe lên vẻ phòng bị.
Lục Tuyết Kỳ nhìn về phía dòng suối, trên gương mặt nhìn rõ có vết thương, "Đến khi Dao Dao khỏe lên."
U Cơ không hiểu vì sao vết thương trên mặt nàng lại lâu lành đến vậy, cho dù không dùng pháp lực, nhưng chỉ cần bôi chút thuốc chắc hẳn đã phải liền lại rồi, nhưng nàng lại không làm gì cả, vẻ như không hề bận tâm tới vết cắt trên mặt kia. Bất quá đấy cũng không phải việc U Cơ cần quan tâm, nên nàng chỉ hỏi: "Khỏe lên? Chẳng lẽ ngươi còn muốn Bích Dao trở về Thanh Vân?"
Lục Tuyết Kỳ lúc này mới quay sang U Cơ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Không, ta tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện khiến Dao Dao phải chịu tổn thương."
"Nhưng Bích Dao bây giờ đã bị thương rồi," U Cơ giọng trách cứ, "Ta sao có thể tin ngươi?"
"Ta..." Lục Tuyết Kỳ không biết giải thích thế nào, "Cô muốn như thế nào?"
"Tất nhiên là ăn miếng trả miếng!" U Cơ giơ tay lên, tấn công Lục Tuyết Kỳ.
Chưởng phong U Cơ đánh tới, Lục Tuyết Kỳ đứng im bất động, vẻ như cam tâm tình nguyện chịu một chưởng này. U Cơ lấy làm lạ, sức mạnh cũng giảm đi ba phần, song vẫn khiến Lục Tuyết Kỳ phải lui mấy bước.
"Ngươi?" U Cơ không hiểu hành động của Lục Tuyết Kỳ là ý gì, "Tại sao không tránh, cũng không phòng thủ?"
Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, nuốt vị tanh ngọt trong cổ họng xuống, đưa tay lên ôm ngực, nhưng lại không dùng pháp lực chữa thương, "Muội ấy bị tổn thương, ta sẽ chịu thương tổn cùng muội ấy; muội ấy đau, ta cũng sẽ đau."
U Cơ ngây ra, "Ngươi..."
Lục Tuyết Kỳ chầm chậm bước tới, đến khi đi ngang qua U Cơ, nàng mới hoàn hồn, quay người nhìn theo Lục Tuyết Kỳ, trong lòng chợt thấy cảm động, khiến nàng nhớ lại những chuyện cách đây đã lâu... Đột nhiên kết giới bao quanh Bích Dao được kích hoạt, dòng suy nghĩ của U Cơ mới dừng lại, nàng bước qua, thấy Lục Tuyết Kỳ đang đứng rất gần Bích Dao, nhưng vì không nhìn thấy mà hơi có vẻ mất mát, U Cơ nhất thời mềm lòng, nàng phẩy tay khiến kết giới biến mất.
Lục Tuyết Kỳ cảm giác kết giới bảo vệ Bích Dao đã biến mất, nàng quay lại nhìn U Cơ một cái cảm kích rồi ngồi xuống bên cạnh Bích Dao, xem xét thương thế của nàng. Sau khi nhận ra thương thế Bích Dao đã nhẹ đi nhiều, tim nàng mới thấy nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Bích Dao hết sức ôn nhu.
Nhìn một lúc, Lục Tuyết Kỳ không khỏi muốn đưa tay chạm vào nàng, nhưng vừa định chạm vào nàng, Bích Dao đột nhiên lẩm bẩm, "Nước... nước..." Lục Tuyết Kỳ giật mình, sau đó nhìn dòng suối đằng sau, rồi để Thiên Gia kiếm trên tay sang một bên, bước tới bên suối, dùng hai tay múc nước cho Bích Dao uống.
U Cơ đứng cách đó không xa nhìn thấy hết mọi việc, cước bộ bỗng dừng lại. Ấn tượng đầu tiên của nàng về Lục Tuyết Kỳ chính là khí chất bất phàm, Thiên Gia kiếm trong tay càng minh chứng thân phận của nàng, đồng thời cho thấy ở Thanh Vân nàng hẳn là rất được mọi người chú ý tới, kỳ vọng đặt trên người nàng nhất định là rất nặng, cũng giống như người đó, có điều... Lục Tuyết Kỳ trước mắt nàng luống cuống hết chạy ra suối lại chạy về phía Bích Dao, không hề nhận ra dùng pháp thuật sẽ dễ dàng hơn, Thiên Gia kiếm nàng tựa vào đá giờ đã lăn xuống đất, nhưng trong mắt Lục Tuyết Kỳ trừ Bích Dao ra, không hề thấy cái gì khác, đây cũng là điểm khác biết giữa nàng và người đó.
Người kia cầm Trảm Long kiếm, chính là đồ đệ mà Chưởng môn Thanh Vân tiền nhiệm tự hào nhất, Trảm Long kiếm là tên tiên kiếm của gã, gã tuyệt sẽ không cho phép mình tùy tiện để Trảm Long kiếm xuống đất, bởi vì trong mắt gã, Thanh Vân nặng hơn tất thảy. Còn Lục Tuyết Kỳ lại không bận tâm đến việc Thiên Gia kiếm, chí bảo Thanh Vân đang nằm trên mặt đất, chỉ tập trung chú ý đến Bích Dao. U Cơ khẽ than, đây chính là điều nàng từng tha thiết ước mong, cũng là điều bất kỳ nữ tử nào cũng hi vọng người yêu có thể đối với mình như vậy, hiển nhiên kết thúc của nàng và gã chính là ở ranh giới giữa Chính Ma.
U Cơ thất kinh, tại sao nhìn Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao lại khiến nàng nhớ tới chuyện giữa bản thân mình và Vạn Kiếm Nhất? Giữa bọn họ là tình yêu nam nữ, còn Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao rõ ràng đều là nữ tử... U Cơ thầm thấy sợ hãi, bèn tiếp tục quan sát, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ cho Bích Dao uống xong, đoạn dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên khóe miệng Bích Dao, ánh mắt Lục Tuyết Kỳ rất dịu dàng, cẩn thận, giống như đang chăm sóc một món bảo vật vậy, mỗi một động tác đều rất thận trọng. Cứ thế này... Tâm tình U Cơ lập tức trở nên phức tạp.
Lục Tuyết Kỳ nhìn gương mặt say ngủ của Bích Dao, khóe miệng hơi nhích lên, nàng đưa tay sửa lại mấy sợi tóc rủ trên trán Bích Dao, lúc trước ta bị thương muội đã chăm sóc ta, bây giờ hãy để ta chăm sóc muội.
Lục Tuyết Kỳ nhận ra tiếng bước chân đang tiến lại gần liền đứng bật dậy. U Cơ cúi đầu thấy thần sắc Bích Dao khá hơn trước nhiều rồi, đã gần như bình thường, song khi ngẩng lên nhìn Lục Tuyết Kỳ, sắc mặt lại rất phức tạp, nàng nói: "Ngươi có thể chăm sóc Bích Dao, nhưng... không được để Bích Dao biết."
Lục Tuyết Kỳ hơi ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu, "Được." Mặc dù nàng không rõ dụng ý của U Cơ, nhưng có thể đoán rằng liên quan đến việc nàng xuất thân từ Thanh Vân. Bấy giờ Lục Tuyết Kỳ mới nhận ra Thiên Gia kiếm đang nằm trên mặt đất, nàng vội bước tới nhặt kiếm lên, rồi khẽ vuốt họa tiết trên vỏ kiếm...
"Xem ra Thanh Vân rất quan trọng với ngươi?" U Cơ thấy nàng trân trọng Thiên Gia kiếm như thế, liền cố tình dò hỏi.
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Tất nhiên, Thanh Vân là nơi đã nuôi dưỡng ta."
"À?" U Cơ chậm rãi bước tới, "Vậy chẳng phải Thanh Vân chính là nhà ngươi hay sao? Hồi trước Vạn Kiếm Nhất cũng như vậy, coi Thanh Vân là nhà, là nơi dung thân của mình.
Nhưng nàng không ngờ, Lục Tuyết Kỳ lại lắc đầu nói, "Thanh Vân không phải là nhà của ta."
"Tại sao?" U Cơ cảm thấy khó hiểu, hình như nàng chính là cô nhi được mang lên Thanh Vân, đổi lại là người khác thì ai chẳng nghĩ như vậy.
Lục Tuyết Kỳ lại cúi đầu nhìn Bích Dao, nhu tình trong mắt ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, "Bởi vì Thanh Vân không có Dao Dao, nơi nào có muội, nơi ấy mới là nhà."
U Cơ giật mình, nàng không ngờ tình cảm giữa Bích Dao và Lục Tuyết Kỳ lại sâu đậm đến thế, dường như bất kể có xảy ra chuyện gì, trái tim hai người đều ở bên nhau, hai người như thế còn có thể bị chia cách sao?
Bích Dao đang tựa vào tảng đá bỗng khẽ rên một tiếng, như sắp hồi tỉnh, Lục Tuyết Kỳ đã đáp ứng U Cơ, thấy nàng gật đầu ra hiệu liền lập tức rời khỏi đó, trốn vào trong rừng cây.
Hai mắt Bích Dao từ từ mở ra, đôi mắt như nước mang theo chút mơ màng vừa tỉnh ngủ, nếu Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy, hẳn là sẽ hối hận ban nãy đã quyết định rời đi, U Cơ gian ác nghĩ.
"Dì U?" Giọng Bích Dao còn hơi khàn khàn, nhưng miệng không hề cảm thấy khô khốc khó chịu, nàng biết lúc hôn mê có người đã cho nàng uống nước, cảm giác quen thuộc đó khiến nàng lưu luyến không quên.
"Con thấy thế nào?" U Cơ ngồi xuống, ân cần hỏi, nhưng Bích Dao lại hết nhìn trái lại nhìn phải, tựa như đang tìm kiếm cái gì, U Cơ trong lòng kinh ngạc, song trên mặt vẫn điềm nhiên như không, "Bích Dao, con đang tìm gì vậy?"
"Dạ?" Bích Dao quay sang, rồi thất vọng lắc đầu, "Không... không có gì ạ." Trong lòng nàng hi vọng có tiểu Kỳ ở đây, mà thật ra nàng có cảm giác tiểu Kỳ đang ở ngay bên cạnh mình vậy. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy là không thể nào, tiểu Kỳ sao sẽ rời Thanh Vân được, Thủy Nguyệt sợ rằng cũng không đáp ứng.
"Vậy chúng ta trở về Hồ Kỳ sơn." U Cơ thấy trực giác Bích Dao nhạy bén đến vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Vâng," Bích Dao gật đầu, không ngờ lại quay về Hồ Kỳ sơn nhanh như vậy, nhất định lại bị cấm cửa rất lâu, nên nàng kéo tay U Cơ nũng nịu nói, "Dì U, chúng ta... có thể đừng quay về sớm thế được không?"
"Con lại muốn gì đây?" Giọng điệu U Cơ tuy miễn cưỡng nhưng cũng mang vẻ nuông chiều.
"Hừm..." Bích Dao cẩn thận suy nghĩ một chút, "Chúng ta có thể từ từ đi bộ về, đừng cưỡi Hỏa phượng hoàng nữa."
"Thế thì được." U Cơ chấp thuận, ánh mắt mơ hồ, như hơi liếc vào trong rừng sâu.
Bích Dao thấy U Cơ đồng ý nhanh như vậy bèn không khỏi kinh ngạc, "Dì U, dì không gạt con chứ?"
"Tiểu quỷ này, nếu không phải vì con người mang thương tích, con nghĩ ta dễ dàng ưng thuận như thế sao?" U Cơ chỉ vào trán Bích Dao một cái.
"Hì hì..." Bích Dao tinh nghịch cười, "Dì U tốt nhất!"
U Cơ mỉm cười, bắt đầu lên đường về Hồ Kỳ sơn, Bích Dao rảo bước theo sau, bỗng quay người nhìn về phía Thanh Vân, cũng chính là hướng rừng cây. Lục Tuyết Kỳ nín thở, nấp sau gốc cây không dám nhúc nhích.
Lát sau, Bích Dao thở dài quay đi, tiểu Kỳ, tỷ đã không thể tới tìm muội, thì muội sẽ đi tìm tỷ, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.
Cảm thấy ánh nhìn của Bích Dao đã biến mất, Lục Tuyết Kỳ mới dám bước ra, nhìn theo bóng nàng, Lục Tuyết Kỳ khẽ thì thầm, "Dao Dao, trước đây đều là muội tìm thấy ta, lần này đến lượt ta đi tìm muội." Hai người lại một lần nữa tách ra, nhưng trong lòng cả hai cùng chung một hướng.
Bên trong Thanh Vân, Tăng Thư Thư biết có thể được đi Du Đô, tung tăng nhảy nhót khắp nơi, nhưng Lục Tuyết Kỳ lại không thể đi cùng, khiến hắn cảm thấy hết sức đáng tiếc. Chuyện xảy ra ở Tiểu Trúc phong đã truyền ra khắp Thanh Vân, ai ai cũng biết Lục Tuyết Kỳ đang đi truy bắt gian tế Quỷ Vương tông, nhưng y lại cảm thấy không hoàn toàn như vậy. Căn cứ vào lời miêu tả của các tỷ muội ở Tiểu Trúc phong, gian tế kia chắc chắn là Bích Dao, nhưng mối quan hệ giữa nàng và Lục Tuyết Kỳ lại rất mơ hồ, y cũng không thể miêu tả rõ được. Mắt thấy đã đến Đại Trúc phong, y tạm gác lại suy nghĩ mà đi tìm Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm đang được Tô Như, Điền Linh Nhi và các vị sư huynh căn đi dặn lại, khiến Trương Tiểu Phàm thấy rất ấm áp.
Điền Bất Dịch sốt ruột lên tiếng, "Các người làm cái gì vậy, lão Thất có phải là đi luôn không về đâu."
"Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Phàm đi xa đến vậy, nên mọi người có chút không yên tâm." Tô Như lo lắng ra mặt.
"Đúng vậy, Tiểu Phàm ngốc nghếch như thế, vạn nhất có bị người ta lừa cũng không biết, bọn con phải nhắc nhở để đệ ấy cẩn thận một chút." Điền Linh Nhi vỗ vai Trương Tiểu Phàm, cười nói.
Trương Tiểu Phàm chỉ cười cười gật đầu, các sư huynh cũng nhao nhao lên bảo đều lo lắng cho Trương Tiểu Phàm, Điền Bất Dịch gầm lên, "Câm mồm hết đi!" Trong một khắc, khắp đại sảnh tĩnh lặng như tờ, Điền Bất Dịch lúc này mới chậm rãi nói, "Lão Thất hạ sơn để tu luyện, không phải là đi du ngoạn, các người lo nghĩ cái gì, huống chi cũng không phải là chỉ có một mình nó, có gì phải lo lắng. Nếu thật sự bị người ta lừa, đừng có nói ta là sư phụ ngươi đấy."
Trương Tiểu Phàm đã hiểu được một chút về cách ăn nói khẩu thị tâm phi của Điền Bất Dịch, hắn biết sư phụ cũng quan tâm đến hắn, chỉ là không giỏi diễn đạt ra ngoài mà thôi, nên hắn rất lễ độ hành lễ, "Vâng, thưa sư phụ, Tiểu Phàm tuyệt sẽ không bôi nhọ danh tiếng Đại Trúc phong!"
"Khá lắm, thế mới là đệ tử Đại Trúc phong ta." Điền Bất Dịch tán thưởng.
"Tiểu Phàm, Tiểu Phàm..." Tiếng Tăng Thư Thư truyền đến, Trương Tiểu Phàm liền quay sang.
Điền Bất Dịch cuối cùng gật đầu, "Đi đi!"
Trương Tiểu Phàm nhìn mặt từng người rồi mới trịnh trọng gật đầu, đoạn xoay người bước ra khỏi đại sảnh.
"A, Tiểu Phàm!" Tăng Thư Thư vẫy tay gọi Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm thấy y liền đi tới, Tăng Thư Thư tì tay lên vai hắn, dáng vẻ vô cùng hào hứng, "Chúng ta rốt cuộc đã có thể xuống núi rồi!"
"Nhưng mà, sư tỷ..." Trương Tiểu Phàm cũng phong thanh biết được chuyện của Lục Tuyết Kỳ nên rất lo lắng cho nàng.
Tăng Thư Thư vỗ vai hắn, "Yên tâm, ta cũng nghĩ kỹ rồi, sau khi tới Du Đô, ta sẽ viết cho cha ta một phong thư, nói là chúng ta ở Du Đô không đủ người, để bọn họ phái Tuyết Kỳ tới đó, như vậy là ngon rồi."
Trương Tiểu Phàm nghiêng đầu, không biết cách đó có hiệu quả không, Tăng Thư Thư thấy Trương Tiểu Phàm còn nghi ngờ, liền vỗ ngực một cái nói, "Đệ yên tâm, chuyện của Tuyết Kỳ ta nhất định sẽ xử lý thỏa đáng."
"Hả?" Tăng Thư Thư liếc ra chỗ khác, lập tức đổi chủ đề, "Tiểu Phàm, ta cho đệ xem đạo cụ lát nữa chúng ta sẽ dùng xuống núi, nó làm ta tốn không ít công sức đâu đấy..."
Trương Tiểu Phàm bất đắc dĩ nghe Tăng Thư Thư lảm nhảm, hắn bị Tăng Thư Thư lôi đi cũng bất đắc dĩ đi theo y, sau đó nhìn thấy... mộc điểu? Hắn chớp mắt mấy lần, bối rối nhìn Tăng Thư Thư.
"Đây chính là ban cưu mà ta nói ban nãy, tạo ra dựa trên cơ quan của Lỗ Ban, đệ đừng coi thường nó." Tăng Thư Thư tự hào nói.
"Đây không phải là mộc điểu sao?" Trương Tiểu Phàm thật thà nói.
"Nó không phải là mộc điểu bình thường, nó là ban cưu, lát nữa chúng ta sẽ dùng nó để bay tới Du Đô." Tăng Thư Thư vô cùng tự tin.
"Hả?" Trương Tiểu Phàm nghi ngờ ra mặt, "Nó có thể bay cơ à?" Tăng Thư Thư không nói tiếp với hắn nữa, đặt mũ bảo hiểm bằng gỗ lên đầu Trương Tiểu Phàm, sau đó nhét hắn vào ghế, còn mình ngồi đằng trước để điều khiển ban cưu.
Quả thật, dưới sự điều khiển của Tăng Thư Thư, ban cưu từ từ cất cánh bay lên bầu trời, hướng về phía Du Đô.
U Cơ mang theo Bích Dao đi tới một trấn nhỏ, bên trong tiếng người huyên náo, hết sức náo nhiệt, ban đêm, toàn bộ phố xá đều được giăng đèn kết hoa, giống như đang tiến hành một lễ hội gì vậy.
U Cơ thấy Bích Dao trên đường buồn bực không vui, liền đề nghị, "Bích Dao, hay chúng ta nghỉ lại trấn này một đêm đi?"
"Dạ? Dì U, chúng ta không đi tiếp nữa sao?" Bích Dao hỏi.
"Thương thế của con vẫn chưa lành hẳn, đi đường lại mệt nhọc, nếu không thì ta làm sao khai báo với tỷ phu." U Cơ đành phải lấy Quỷ Vương ra, Bích Dao quả nhiên gật đầu đồng ý, U Cơ nhìn quanh, "Nơi này hình như đang làm hội đèn lồng, Bích Dao muốn đi xem không?"
Bích Dao lắc đầu, người nàng muốn cùng ngắm đèn không có ở đây nên cũng không thấy hứng thú.
"Hà hoa đăng à..." U Cơ thấy có người đang thả đèn, buột miệng nói.
Bích Dao bỗng đứng lại, đúng lúc đó nhìn thấy rất nhiều người lớn có, trẻ có đang tụ tập bên bờ hồ, đều thả một chiếc Hà hoa đăng nho nhỏ, trên đèn ghi lại nguyện ước của họ. Nguyện ước lúc đó của nàng là gì nhỉ? Bích Dao bất giác bước tới, ngơ ngẩn nhìn Hà hoa đăng lấp lánh trên hồ. U Cơ thấy vậy, liền quay người bước vào quầy hàng bên cạnh, định mua hai chiếc Hà hoa đăng.
Phải rồi, lúc còn nhỏ nàng có ba nguyện ước, thứ nhất chính là, hi vọng cha mẹ được bình an, nhưng mẹ lại vì cứu nàng mà chết; thứ hai là, hi vọng Thanh Long đại ca sẽ chơi với nàng nhiều một chút, Bích Dao bật cười, mấy năm gần đây nàng đúng là thường xuyên bám lấy Thanh Long đại ca để luyện võ; cuối cùng, nàng hi vọng tiểu Kỳ được vui vẻ, hạnh phúc, cùng mình đi thả Hà hoa đăng, nhưng nàng lại khiến tiểu Kỳ suốt bảy năm qua, ngày nào cũng chất chứa thù hận, thậm chí Tâm ma còn nhờ thế mà được đản sinh. Bích Dao cười khổ, chẳng lẽ ngay cả một nguyện ước nàng cũng không thể đạt được?
Mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng, phản chiếu rõ gương mặt của Bích Dao, bỗng một chiếc Hà hoa đăng được thả xuống, những làn sóng lăn tăn nổi lên. Giữa những đợt sóng dập dờn, khuôn mặt nàng trở nên mờ ảo không rõ, chợt nàng thoáng thấy một bóng hình quen thuộc, người mặc áo trắng này, nàng tuyệt sẽ không bao giờ nhìn nhầm.
Bích Dao ngây ra, chớp mắt mấy lần nhìn lại, người kia đang bước qua cây cầu đối diện, Bích Dao dừng lại nhìn lên cầu, chỉ thấy trong đoàn người đông đúc không hề có người mặc áo trắng kia. Bích Dao vội vàng chạy khắp nơi tìm kiếm, rốt cục cũng tìm thấy người đó đứng phía sau đám đông, nàng không để ý vết thương trên người còn chưa bình phục, vận dụng nội lực, phi thân bay tới, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Tiểu Kỳ, muội muốn gặp tỷ.
Bích Dao phi thân qua đám đông, tạo nên một cảnh tượng huyên náo, có người ngước lên thán phục, có người vỗ tay thích thú, không ngờ mình lại được gặp tận mặt tiên nhân, lễ hội đèn lồng lại tăng thêm một phần sắc thái huyền bí.
U Cơ trên tay cầm hai chiếc Hà hoa đăng, nghe thấy tiếng người bàn tán xôn xao liền quay sang nhìn, Hà hoa đăng trên tay chợt rơi xuống, nàng kinh hãi kêu lên: "Bích Dao!" rồi hóa thành một luồng tử quang đuổi theo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]