Đi theo Chư Thiên nửa tiếng đồng hồ, nhờ sự nhắc nhở của linh sủng giúp Thiên Tinh Nhã tránh được tất cả bẫy rập, một đường thuận lợi bình an tiến đến trung tâm nơi truyền thừa.
Trung tâm hang động vậy mà xuất hiện một tòa cung điện tráng lệ hoàn toàn khác hẳn với hình tượng một ngọn núi thô sơ bên ngoài. Dọc theo hai bên đường toà cung điện chính đứng thẳng tắp hai hàng tượng đá thân ảnh cao đến hai mét, mỗi một bức tượng tay đều cầm trường thương cao hơn đỉnh đầu, khí thế uy nghiêm mà áp bách.
"Tại sao nơi này lại có một tòa cung điện vậy nhỉ". Quang vệ tò mò tiến đến khắp nơi sờ mó.
Thiên Tinh Nhã thấy hắn đi đến tượng đá bên cạnh liền gấp giọng quát lên.
"Không được động vào nó, trên tượng đá có cơ quan".
"Hả"
Miệng vừa thốt ra một chữ hả thì tay hắn cũng đã chạm vào thanh trường thương.
"Ặc, ta không cố ý đâu thật đấy"...
Nhìn xung quanh một vòng thấy các huynh đệ thân cận của mình sớm đã vọt xa cách hắn cả trăm mét hoàn toàn để hắn một mình không biết làm sao xoay sở a.
Lúc này Quang vệ hết sức đáng thương mà dùng ánh mắt tựa hồ sắp khóc nhìn qua Thiên Tinh Nhã, miệng run rẩy cầu khẩn.
"Chủ chủ tử cứu mạng a, thuộc hạ trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ..."
Chưa để hắn nói hết câu liền nghe được Thiên Tinh Nhã ghét bỏ lên tiếng:
"Ngừng ngừng ngừng, cái câu này bản công chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-thinh-lam-theo-nhiem-vu/3574468/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.