Chương trước
Chương sau
Lão nhân vừa mở mật khẩu, lại thuận tay gọi một số điện thoại.

Điện thoại bàn tại một căn phòng có khắc đánh dấu tàu thủy lớn trên bức tường, xung quanh căn phòng là người ngã xuống đất hôn mê.

Điện thoại thật lâu không có người nhận.

Lúc này, lão nhân đã nhấn vào chuỗi mật mã cuối cùng, vào lúc ngón tay muốn nhấn vào vân tay phân biệt, cuộc điện thoại này không có người nhận làm lão nhân bản năng cảnh giác

Lúc hắn hoài nghi lại lần nữa điện đến, bên kia rốt cuộc nhận cuộc gọi.

"Bùi... Bùi tiên sinh, phòng thí nghiệm..." Người đối diện bởi vì sợ hãi mà thanh âm đều run rẩy, từ nói ra đều nói lắp dính lại: "Lúc trước, có ba người ngoài vào ám đạo, dùng vân tay của một nghiên cứu viên mở ra phòng thí nghiệm.

"Hiện... Hiện tại hướng về phía chiếc thuyền đi tới!"

"Cái gì?!"

Bùi tiên sinh đôi mắt trợn to, trong lòng thầm mắng tụi phế vật, thế mà để cho người ngoài đi vào.

Hắn lập tức bật cảnh báo mức cao nhất, đôi mắt lạnh băng như xà nhìn không khí phía trước: "Hy vọng các ngươi còn có thể tồn tại đi ra nơi này."

...

Đột nhiên, mặt đất hơi hơi chấn động, như là động đất nhưng cũng không quá kịch liệt, nhóm người đều lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn bốn phía.

"Chúng ta trước tiên nhanh chóng rời đi nơi này!" Thanh Hoà nhỏ giọng gấp rút nói, bởi vì hắn thấy trên bản đồ gần chỗ bọn họ, xuất hiện điểm đỏ đang hướng về phía bọn họ đi tới.

Vừa dứt lời, Thanh Hoà cất bước chạy đi, nhưng tận lực không phát ra âm thanh, hai người Dương Khả đều không hiểu rõ, nhưng bọn họ tín nhiệm Thanh Hoà, hai người không chút do dự đuổi theo.

Quả nhiên, phía sau lập tức truyền tới một ít động tĩnh, không khí tĩnh mịch tại thông đạo bị đánh vỡ, tiếng vang trầm trọng làm không khí nhanh chóng căng chặt lên, Tô Kỳ cau mày cũng nhanh chóng đi theo ba người.

Bọn họ chạy nhanh trong thông đạo như thể không có cuối, rất nhanh Từ Mặc có chút không theo kịp, nhưng khoảng cách người phía sau càng ngày càng rút ngắn.

Thấy tình huống như thế này cũng không phải cách, lúc Thanh Hoà dự định ở lại chặn người để bọn họ chạy đi.

Tô Kỳ nhìn thẳng Thanh Hoà hỏi: "Đi đến con thuyền cần thời gian bao nhiêu?"

Thanh Hoà sửng sốt nhìn Tô Kỳ, hắn như thể biết Thanh Hoà chắc chắn sẽ biết đến, nhưng tình huống không cho phép ở đây chậm trễ.

"Cao nhất là hai mươi phút." Thanh Hoà lập tức nói ra đáp án.

Hắn lại mím môi, cau mày bổ sung nói: "... Nếu thuận lợi không gặp rắc rối. Nếu bọn họ đuổi đến..."

Từ Mặc cũng cau mày, nghĩ đến không biết nơi này có bao nhiêu người: "Nếu còn muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ, thời gian chỉ sợ không kịp."

"Tới kịp."

Tô Kỳ rốt cuộc mở miệng, hắn không có nhìn về phía ba người, mà là quay đầu đi, mở miệng nói: "Đi khởi động tàu thủy. Ta sẽ bài trừ hết tất cả quấy nhiễu... Ta sẽ tận khả năng nhanh chóng quay lại."

Dứt lời, cũng không có để ba người phản ứng, Tô Kỳ xoay người đi quay trở lại nơi vừa chạy qua.

"Hiện tại, các ngươi nên nhanh chóng đi đến tàu thủy."

"Từ từ!"

Tô Kỳ bước chân tạm dừng, quay đầu nhìn lại thấy một thanh đao được đưa đến trước mắt, ngước nhìn lên là gương mặt Thanh Hoà.

"Cầm lấy đi, cũng không thể tay không đánh bọn họ a." Thanh Hoà cười đưa thanh đao qua, trong không gian của hắn còn rất nhiều không thiếu một cây đao thế này.

Sau đó, Thanh Hoà còn từ trong người lấy ra như dây cước, bom khói, bom sáng, kim gây mê... Thậm chí còn có cả bình xịt cay.

Hai tay cầm đồ vật của Tô Kỳ chất đống thành núi, Dương Khả cùng Từ Mặc bên cạnh hoảng sợ bàng quang Thanh Hoà từ trên người rơi ra một đống đồ.

Đây là cái kho di động sao!!!

"Cẩn thận là trên hết, nếu không được cứ bỏ chạy!" Thanh Hoà cuối cùng nghiêm túc dặn dò Tô Kỳ.

Tô Kỳ có chút bất ngờ khi nghe thấy quan tâm, chậm một nhịp mà trả lời: "... Tốt."

"Đi thôi." Thanh Hoà đối hai người bên cạnh nói, sau đó cất bước chạy đi.

"Chú ý an toàn!" Hai người Dương Khả đồng thời đối với Tô Kỳ nói.

Tô Kỳ gật đầu nhỏ đến không thể phát hiên, sau đó cũng đi về hướng ngược lại, âm thanh đuổi bắt cũng từ xa đến gần.

Tiếng bước chân ồn ào thành một đoàn, tiếng vũ khí va chạm đến tường hoặc là nơi khác, không ai biết đến tột cùng có bao nhiêu người đuổi tới.

Nhưng mấy thứ này đều không quan trọng, cũng không cần tốn thời gian đi tính toán.

Tiếng bước chân đã tới gần thông đạo, như là lựu đạn lập tức muốn rơi xuống chiến trường, Tô Kỳ hoạt động hai chân, gót giày rơi xuống mặt đất vang lên tiếng vang không lớn.

Ba người nhanh chóng chạy đi đến nơi cần đến, cũng không ai biết Tô Kỳ rốt cuộc suy nghĩ cái gì mà quyết đoán chặng sau như vậy.

Càng không ai biết, hắn làm sao để ngăn cản những người kia.

Những người cầm súng cùng đao đuổi tới, sau khi thông báo phát hiện mục tiêu, sau đó tiến lên ý đồ bắt lấy Tô Kỳ.

Đối mặt tình huống này, Tô Kỳ chỉ là dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía bọn họ, lại hoặc là cái gì cũng chưa nhìn, chỉ là nhìn về phía trước sau đó dùng đao chém.

Tiếng gào rống thống khổ, tiếng thét chói tai vang lên, không có ai bước qua được thông đạo phía sau.

Càng đi xuống dưới, bên trong thông đạo càng thêm ẩm ướt, lúc Thanh Hoà chạy qua từng mật đạo cong cong thẳng thẳng.

Ngửi thấy vị tanh mặn quen thuộc trong không khí, cho dù không xem bản đồ hắn cũng có thể biết, con thuyền cũng không còn xa.

Sau khi ra khỏi thông đạo, Thanh Hoà lấy ra đèn pin phân cho Dương Khả cùng Từ Mặc chiếu sáng xung quanh.

Hang động bị người đào rỗng mặt ngoài nham thạch, nước biển chạy vào con tàu thuỷ khổng lồ.

Mặt ngoài con tàu đen tuyền, đầu thuyền là một cái tàu thủy đánh dấu bị phóng to vô số lần.

Không có thời gian lại cảm thán con thuyền khổng lồ, ba người nhanh chóng ở bến tàu tìm tòi một vòng, rất nhanh tìm được điểm liên tiếp với tàu thuỷ.

Lập tức khởi động cơ quan, tàu thủy khổng lồ lập tức mở cửa cùng bậc thang lên. Bên trong cũng không có quá nhiều tro bụi, có lẽ thường xuyên được dọn dẹp.

Ba người nhanh chóng chạy tới phòng điều khiển, nhấn nút khởi động toàn bộ tàu thuỷ đều nổ vang lên, không có bất luận ngoài ý muốn nào xuất hiện.

Biểu tình luôn căng chạt của ba người rốt cuộc thả lỏng, Dương Khả cùng Từ Mặc tiếp nhận kiểm tra số liệu thao tác nhanh chóng hiện lên ở trên màn hình, theo thứ tự kiểm tra các loại trang bị, toàn bộ đều có thể bình thường vận hành.

Tự biết bản thân không hiểu đến, Thanh Hoà cẩn thận quan sát bên ngoài.

Từ Mặc bỗng nhiên thấy trên bàn điều khiển, một cái biểu tượng mỏ neo.

Còn có mỏ neo...

"... Mỏ neo có thể bình thường kéo lên không?" Thanh Hoà ngó qua hỏi, hắn nhìn biểu tượng mỏ neo, bản năng cảm thấy bất an.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.