Chương trước
Chương sau
Tiếng xé gió tại một căn phòng đổ nát.

Thanh kiếm nhanh chóng cắt đứt bàn tay của tên mập mạp, hắn tê tâm liệt phế kêu to, nhưng là ở hiện trường không ai để ý cảm thụ của hắn như thế nào.

Bàn làm việc bị một đôi chân dài mang ủng đá lăn, một tên mặt thẹo ở bên cạnh vì vậy mà bị hạn chế, thanh niên nắm gạt tàn thuốc trên bàn bin nhét đầy tàn thuốc, ném về phía mặt thẹo.

Cơ hồ là vào lúc gạt tàn thuốc bay ra thanh niên cũng nhanh chóng vọt đến.

Mặt thẹo nhìn thấy gạt tàn thuốc bay đến, vội vàng né tránh, hắn chỉ vừa tránh thoát gạt tàn thuốc đã bị thanh niên vọt đến đánh ngã, khi hắn còn không có phải ứng lại, huyệt thái dương cũng đã ăn một nắm đấm.

Trời đất quay cuồng, ở lúc mặt thẹo nỗ lực muốn đứng vững, hắn bỗng nhiên phát hiện cổ tay của hắn đã bị thanh niên giữ chặt, trong lòng nhanh chóng xuất hiện một loại cảm giác không ổn.

"A a a a a a!!!"

Cổ tay cong thành một cái góc độ không thể tưởng tượng, mặt thẹo lúc này còn chưa kịp cảm giác được đau đớn, đầu đã bị nắm chặt sau đó nện thật mạnh ở trên bàn làm việc.

Đầu váng mắt hoa hai lỗ tai như nổ vang, đau đớn từ khắp nơi trên thân thể truyền đến, trong miệng nếm đến vị rỉ sắt của máu.

Thời gian trôi qua ước chừng cỡ 30 giây, mặt thẹo mới khôi phục ý thức, lúc này hắn phát hiện hai tay của bản thân mất đi tri giác, đầu thì đang bị một bàn tay ấn xuống.

Thanh niên nắm lấy cánh tay còn lại của mặt thẹo thực hiện công thức như cũ, nhẹ nhàng tháo khớp hắn xuống.

Ngay sau đó thanh niên một chân đá lên cằm mặt thẹo, đem tiếng kêu to sắp phát ra đá trở về đường cũ, mặt thẹo theo lực đạo mà ngửa ra sau, sau đó bị thanh niên đồng thời nhanh tay lẹ mắt nắm cằm dùng sức nắm chặt!

Cùm cụp!

Thanh âm thanh thúy của khớp xương trật khớp truyền đến, cằm cùng cánh tay đều bị thanh niên nhanh chóng tháo xuống dưới.

Thanh niên bỏ ra mặt thẹo trên tay, quay đầu đón đỡ chiếc ghế bị tên mập mạp cầm đánh tới, đôi chân mang ủng nâng lên đá thẳng vào đầu tên mập mạp, chốc lát sau đó mập mạp bị đá ra não chấn động ngã xuống đất, nhấc lên bụi mù trong căn phòng cũ nát.

Thanh niên vỗ vỗ tay phủi bụi, tận chức tận trách đem hai cái cánh tay cùng hai cái đùi bào chế đúng cách tháo xuống dưới.

Đối với đồ vật nguy hiểm, chúng ta cần phải có đối đãi đặc quyền.

Thanh niên lại hướng trên mặt mặt thẹo cùng mập mạp mỗi người một nắm đấm, tiếp theo chụp thuốc mê.

Như vậy, liền sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Thanh niên hai tay chống nạnh tự hào nghĩ, sau đó mở điện thoại cho người đến dọn dẹp cùng mang người đi.

Quả nhiên vẫn là xử lý như thế này là quen nhất, ai đời lại đi xử lý một cái lốc xoáy a!

Đúng vậy, thanh niên cũng là một người trong phu quét đường đi xử lý lúc Thanh Hoà tạo ra cái lốc xoáy kia.

Thanh niên nghĩ lại cái viễn cảnh đó, đúng là một lời khó nói hết, lúc đó hắn cứ tưởng tuổi thọ chỉ dừng lại ở 25 tuổi.

Cũng may là có đồ an toàn cố định, bọn họ lúc đó xác thật là không có chút biện pháp nào để giải quyết.

Nhưng là giảm lại cái lốc xoáy cũng không phải là không thể, lúc đó giằng co đến một tuần hơn cái lốc xoáy mới tính dập tắt.

Sau việc này, thanh niên cùng mấy người tham gia sau đó cũng đều quay lại công việc mỗi ngày đi kiếm huyết tộc, sẵn tiện còn giúp dân bắt cướp bắt tội phạm...

Bọn họ đều đồng thời mà cảm thán, vẫn là như thế này là được, không cần cái gì nổi bật hay là thể hiện bản thân.

Bình thường là được...

Hôm nay, thanh niên là bắt hại cái tên phạm tội, bọn họ chính là cùng nhau hợp tác giết người.

Rồi mặt khác còn có tội danh như là trộm cướp, lừa đảo, tàng trữ vũ khí trái phép...

Nhìn vào làm người không thể không nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác, thật là một cái đen từ trong ra ngoài.

Xe cảnh sát rất nhanh sau đó đã tới, mặt thẹo cùng mập mạp bị còng tay mang về bệnh viện, chữa trị, ít nhất cũng phải cho bọn họ tự đi lại được.

Cái gì? Ngươi kêu cảnh sát cố ý đánh nhân dân?!

Không phải là bọn họ chạy quá nhanh, ngã xuống thang lầu sao?!

...

Thanh Hoà bên này đang chạy xe hóng gió từ từ về nhà.

Từ sau ngày hắn dùng gương mặt khác cùng Tô Kỳ hợp tác, hôm sau đi học gặp Tô Kỳ.

Tô Kỳ đột nhiên dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, Thanh Hoà đầy đầu dấu chấm hỏi, thử hỏi thì đều không nhận được câu trả lời.

Cảm thấy cũng không phải chuyện quan trọng, Thanh Hoà cũng không muốn tìm hiểu đến cùng.

Chỉ là Tô Kỳ lại nói mấy câu không đầu không đuôi, nhắc cái gì mà sử dụng tiền đúng mục đích, đừng có tiêu xài lãng phí.

Làm ơn, hắn là cái người trưởng thành, với lại ba mẹ còn chưa quản hắn đâu, Tô Kỳ hắn có phải hay không bị đụng đầu ở đâu?

Tô Kỳ cùng không kêu Thanh Hoà đi kiểm tra căn nhà đã mua, hắn không thể đánh cược việc Diệp Thanh Hoà khả năng đụng vào cái tên kia.

Hay là bị nhận thấy chuyện gì mà nguy hiểm đến cả nhà bọn họ.

Nên cũng chỉ có thể nói bóng nói gío như vậy, nhưng là nhìn Thanh Hoà cả người đều sắp hình thành dấu chấm hỏi, Tô Kỳ thở dài trong lòng.

Đến đâu thì đến đi.

Thời gian sau đó, Thanh Hoà vừa đi học, sau đó đi làm nhiệm vụ cùng Tô Kỳ, lại đi chơi cùng lũ Dương Khả, Từ Mặc.

A, đương nhiên Tô Kỳ cũng không thể tránh mà bị kéo tới.

Sau đó là tụ họp cả nhà, Baram · William thì không có cái giá nào của bá tước huyết tộc, hiện tại chỉ cần đưa một cái điện thoại, hắn có thể tự chơi, hoàn toàn không có thêm vấn đề.

Chỉ là Thanh Hoà sẽ thường kêu Enma ra cùng Baram · William coi phim, dù sao Enma ở linh giới cũng không có gì giải trí, và mua thêm đồ ăn vặt cho một thức thần một huyết tộc.

Thời gian như bị đùa nghịch, nó nhanh chóng trôi nhanh, đến khi Thanh Hoà ý thức được, thì cũng đã đến thời gian chuẩn bị thi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.