Chân chính bước vào cái bệnh viện quỷ dị này, Giang Lợi cảm giác được sự bất an hơn nhiều so với khi ở bên ngoài.
Bố cục của nhà bệnh viện này mười phần kỳ quái, ở đối diện cửa chính là một cái hành lang nằm ngang, cái hành lang này rất hạn hẹp, nó chỉ đủ cho hai người sóng vai mà đi.
Hai đầu hành lang bị hắc ám đặc sệt bao trùm, chỉ có ở giữa đối diện thang lầu đi lên xuống là bị ánh đèn chiếu sáng.
Hai bên hành lang, Giang Lợi dùng thị lực hoàn mỹ thì cũng chỉ thấy một ít cửa phòng nửa mở ra, bên trong nhìn sơ thì đều trống rỗng giống như không có vật dụng gì khác.
Ở lúc Giang Lợi còn nhìn ngang ngó dọc, Vương Bước đã mang theo Liễu Phương cùng Sâm Trị đi tới gần thang lầu xung quanh bị bao phủ hắc ám.
Nhìn bộ dáng ba người bọn họ như là chuẩn bị trực tiếp đi xuống dưới tầng hầm ngầm hoặc là tầng -1.
"A, tiền bối?" Giang Lợi thấy vậy cũng nhanh chóng chạy lại, hắn vừa đi xuống bậc thang vừa nói: "Chúng ta không trước tiên đi lên lầu nhìn sao?"
"A..." Liễu Phương cùng Vương Bước liếc nhìn nhau, Liễu Phương dưới chân tiếp tục xuống bậc thang, cùng Giang Lợi nói: "Không đi lên xem cũng không sao."
Vương Bước dừng bước chân, quay đầu mỉm cười nhìn Giang Lợi ở phía sau: "Tuy Vương Bước nói như vậy, nhưng nếu Lợi tò mò, ngươi có thể thử đi lên xem thế nào... Cũng vừa lúc có thể chứng thực một chút suy đoán của chúng ta..."
"Vậy Lợi ngươi đi nhanh lên, ta buồn ngủ sắp ngủ tại chỗ rồi..." Vương Bước dừng bước, vừa ngáp vừa hỗn loạn nói, sau đó lại ngáp một cái thật dài.
"Chỉ, chỉ một mình ta sao?!" Giang Lợi không để ý việc Vương Bước buồn ngủ thế nào, hắn chỉ để ý có một mình hắn phải đi!
"Nếu ngươi sợ hãi, ta có thể cùng đi với ngươi." Sâm Trị bên cạnh nghe ra hoảng sợ trong giọng của Giang Lợi, giơ tay nói.
Nhưng sau đó trong bụng hắn lại truyền đến âm thanh lộc cộc lộc cộc...
"A..."
Giang Lợi liếc nhìn tiền bối vết thương vừa lành còn tạm thời bọc băng vải, lại nhìn nhân viên trí lực không chút sức chiến đấu cùng debuff buồn ngủ sắp ngã xuống thang lầu, đôi mắt đều mở không ra Vương Bước.
Giang Lợi vẫn là thở dài nói: "Vẫn là một mình ta đi thôi, Trị ngươi ở lại cùng hai vị tiền bối đi."
"Vậy mọi chuyện giao cho ngươi lạp, Lợi." Liễu Phương lưng dựa tay vịn cầu thang, hai mắt híp lại như hồ ly, ý cười trên mặt càng sâu, nắm tay làm ra ý cỗ vũ, âm cuối kêu tên Giang Lợi thật dài, nghe vào không có chút ý tốt nào.
Giang Lợi do dự mà nhìn lầu trên một mảnh đen thùi lùi, vẫn là nhắm mắt bước đi, trước tiên xem xét mấy căn phòng trống ở trên hành lang.
Cũng không ngoài phán đoán của Vương Bước cùng Liễu Phương, mấy căn phòng trừ bỏ bụi bám thật dày cùng với khí cụ, khung giường sắt bị vứt bỏ thì cũng không còn gì hữu dụng.
Nhưng là ở phòng cuối, Giang Lợi tìm thấy một ngăn tủ hồ sơ, nhưng trên cửa tủ đều có khoá, nhưng nghĩ lại Vương Bước nói lúc hủy cửa, vẫn là cầm lấy vũ khí vật lý mở tủ.
Làm người thất vọng là, những ngăn tủ có khoá này cũng không có gì hữu dụng, cũng chỉ là một đống túi hồ sơ trống rỗng, vài tấm biên lai dược phẩm cũng không còn cái gì khác quan trọng.
Giang Lợi cũng quay trở lại, nhưng khi đến nơi hội họp, Giang Lợi kinh ngạc nhìn Liễu Phương từ trên thang lầu chậm rãi đi xuống: "Tiền bối đi lên lầu xem rồi?"
"Ừ, nhưng là không có phát hiện được cái gì, ở trên đó cũng là lầu 1." Liễu Phương nhún vai trả lời.
"Cũng là lầu 1?" Giang Lợi hoang mang hỏi.
Liễu Phương gật gật đầu: "Không chỉ lầu 1, cho dù bò lên bao nhiêu tầng cũng chỉ là ở lầu 1."
Giang Lợi nghe vậy sắc mặt cứng đờ, nuốt nước miếng.
"Cho dù bò bao nhiêu tầng, thì cũng đều nhìn thấy Vương Bước cùng Sâm Trị ở trên."
"Ngươi cảm thấy bản thân đi lên lầu a." Vương Bước nói ra điểm mấu chốt.
Liễu Phương bất ngờ một chút, sau đó hiểu rõ: "Thì ra các ngươi thấy ta từ trên bước xuống?"
Nhìn biểu tình Giang Lợi, Liễu Phương cũng đã biết đáp án, suy tư nói: "Vậy chỉ có thể đi xuống bên dưới xem sao."
"Đi thôi đi thôi." Vương Bước lại ngáp một cái, dẫn đầu đi xuống lầu: "Kế tiếp gặp việc gì cũng không cần lo lắng, dựa theo tài liệu nhiệm vụ mấy thứ này có tồn tại quy tắc, nên bọn chúng có khả năng cao cũng cần thông qua quy tắc đồng giá trao đổi để dùng năng lực..."
Liễu Phương đi phía sau cũng phụ hoạ: "Nhưng là cũng muốn cảnh giác nguy hiểm có khả năng xuất hiện."
Vương Bước nhảy xuống vài cái bậc thang, quay đầu nói: "Liễu Phương không cần lo lắng, nhưng là hai ngươi một lát nữa mất đi tiện lợi từ năng lực vũ khí, cũng đừng có một cây gân như thường ngày."
"Vũ khí mất đi năng lực?!" Giang Lợi bất ngờ hỏi.
"Cũng giống như kiếm không có chuôi, hoặc là mất đi lưỡi kiếm?" Liễu Phương miêu tả.
"Cũng không quan trọng đi, nhưng ta có chút đói bụng, vẫn là nhanh chóng trở về ăn khuya." Sâm Trị xoa xoa bụng, bụng cũng phối hợp màu lộc cộc kêu.
"Yên tâm, nơi này dựa vào quy tắc mới phát huy được, không đề cập tới mất đi năng lực vũ khí đâu. Chúng ta nếu mất một phần năng lực, thì đối diện cũng sẽ có hạn chế, cho nên không cần lo lắng đâu. Sẽ rất nhanh ăn được bữa ăn khuya." Liễu Phương nhẹ nhàng nói.
"Tốt! Ta biết tiệm thịt nướng bán rất ngon, lúc này vẫn còn mở cửa!" Sâm Trị vui vẻ hoan hô, Giang Lợi nghe vậy cũng thở dài một hơi nhẹ nhàng, nhưng là bước chân hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì, Vương Bước đi đầu biến mất không thấy!
"Vương tiền bối...!!?" Còn không để Giang Lợi kịp kinh ngạc, thì Liễu Phương quay đầu cùng hắn vẫy vẫy tay.
"Cố lên nha, Lợi, Trị." Sau khi nói xong, Liễu Phương cũng mỉm cười bước xuống bậc thang cuối cùng, cũng biến mất như Vương Bước.
"A? Từ từ...!" Giang Lợi hoảng loạn nhìn qua Sâm Trị bên cạnh, lại hoảng sợ Sâm Trị cũng không do dự mà bước xuống.
Cứ như vậy, Giang Lợi trơ mắt nhìn ba người lần lượt theo thứ tự biến mất trước mặt mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]