Chương trước
Chương sau


Muốn tới rồi sao? Thanh Hoà cảnh giác cùng những người khác chú ý hố sâu đang bay lên sương mù đen.

Cảm giác bất an càng ngày càng nhiều...

"Làm theo như thoả thuận trước đó đi." Thanh Hoà xoay người nói với mấy người ở đây.

Trước khi Giang Lợi tới nơi này, bọn họ cũng đã thảo luận dùng phương thức nào để tiêu diệt cái thứ bên dưới.

Bên bộ đội đặc biệt sau khi Liễu Phương tới thì chọn chờ đợi kêu gọi người bên ngoài, sau đó dùng những vũ khí hạng nặng để tiêu diệt.

Nhưng chờ bọn họ có thể liên lạc với bên kia, rồi chờ vận chuyển theo vũ khí là tới thiên thu.

Thanh Hoà bác bỏ phương thức này, bởi vì hệ thống nhắc nhở năng lượng ô nhiễm không thể dùng phương thức bình thường tiêu diệt được.

Bởi vì ô nhiễm nằm ngoài quy tắc của thế giới này, nó là ngoại lai.

Nên có thể dùng cũng chỉ có thẻ bài của hệ thống, bọn họ chỉ có thể phụ trợ, giống quạt gió cho lửa tăng thêm sức nóng thôi.

Nên Thanh Hoà cho ra phương pháp là để hắn đi xử lý, mấy người họ đứng một bên đừng cản trở là đang giúp hắn.

Đáp lại là mấy người kia không muốn thảo luận.

Thanh Hoà cũng không có cách, dưới tác dụng phụ của thẻ bài, thì hắn muốn nói bản thân xử lý, mong bọn họ đừng nhúng tay.

Ra khỏi miệng thì nó đã thành một cái ý khác rồi.

Không nghĩ tiếp tục suy nghĩ này kia, Thanh Hoà tập trung chú ý hố sâu chuyển biến: "Chúng nó chuẩn bị đi ra."

"Nếu các ngươi không chịu lùi lại, một lát nữa phát sinh tình huống gì thì cùng ta cũng không có một chút quan hệ."

Sương đen tại hố sâu càng ngày càng nồng đậm, Giang Lợi lúc này cho dù không hiểu chuyện gì nhưng cũng có thể nhận thấy được không khí biến hoá.

Đông đông đông...

Âm thanh như tiếng tim đập vang vọng ở bên tai những người ở đây.

Ban đầu tần suất tiếng đập còn mỏng manh nếu không yên lặng lắng nghe sẽ không nghe thấy, nhưng là... Một khi đã nhận ra âm thanh này.

Tồn tại của nó sẽ chiếm cứ toàn bộ cảm giác của người nghe, làm người không dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của nó.

"Ngươi hứa với ta..." Tô Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đeo mặt nạ bên cạnh, bọn họ dù chỉ hợp tác được một thời gian, nhưng là bọn họ hợp tác rất trôi chảy.

Có chút khuyết điểm là sẽ thường xuyên bị hắn ăn nói không đàng hoàng chọt đến, nhưng Tô Kỳ cũng tìm không ra khuyết điểm nào khác để phủ định năng lực của hắn.

Ít nhất sau khi trở về cần hắn nói ra tên thật của hắn!

"Cái gì?" Thanh Hoà hỏi.

Tô Kỳ nói cái gì đó, nhưng những người chung quanh đều không thể nghe thấy, bọn họ chỉ thấy tên đeo mặt nạ biểu hiện có chút bất ngờ, hỏi sao có thể từ một người đeo mặt nạ mà thấy hắn bất ngờ, chính là trực giác đâu.

Tiếng tim đập ban đầu mỏng manh, âm thanh lại đột nhiên to hơn!

Tô Kỳ cảm giác như có rất nhiều tiếng tim đập ở bên tai vang lên cùng nhau cộng hưởng, âm thanh đột ngột phóng to vài lần.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Kỳ cảm giác tiếng tim đập đột nhiên xuất hiện kia, dần dần cùng nhịp đập tim của hắn càng gần sát.

Cho đến khi... Hoàn toàn trùng lên nhau!

Đông, đông, đông...

Trong thời gian ngắn, trừ bỏ tiếng tim đập kịch liệt bên tai, Tô Kỳ thế nhưng không thể nghe thấy bất luận âm thanh nào khác.

Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, tiếng tim đập đột nhiên biến mất!

Toàn bộ thế giới vào giây phút này như bị quét sạch, không có bất kỳ âm thanh nào vang lên!

Bây giờ cho dù một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tô Kỳ cảm thấy cổ bản thân phảng phất như có người nắm chặt, liền tiếng tim đập của hắn cũng theo âm thanh mà dừng lại.

Không thể hô hấp hít thở không thông tràn ngập đại não!

Không... Không thể hít thở!!

Vào lúc Tô Kỳ sắp nghẹn không thể chịu nổi, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng tim đập, chỉ là lần này nó lại đầy sự hỗn loạn cùng nóng nảy.

Như là có hàng ngàn hàng vạn trái tim điên cuồng nhảy lên.

Đông đông đông...!!

Tiếng tim đập đầy dồn dập làm Tô Kỳ cảm thấy ngực độn đau khó chịu, vào lúc Tô Kỳ còn vì biến cố mà mờ mịt, một viên năng lượng đầy khủng bố liền sát qua bên cạnh hắn bay đi.

Phanh!!!

Đòn công kích thình lình xảy ra, cứ như vậy mà nổ tung ở bên trên hố sâu.

Tiếng nổ nổ tung tại bên cạnh, làm mọi người trong khoảnh khắc cảm thấy ù tai, nhưng cũng vì vậy giúp mọi người thoát khỏi khốn cảnh giống như đang bị thao túng.

Ù tai cũng không làm Tô Kỳ phân tâm, hắn ngạc nhiên nhìn không trung bị nổ mạnh, ngưng trọng hỏi: "Là đánh vào cái gì sao?"

"Xem ra lần này... Không đơn giản rồi..." Âm thanh ù tai dần giảm đi, tiếng nói của Vương Bước dần dần ở bên tai Tô Kỳ vang lên, âm thanh như là cách một lớp vải.

Thanh Hoà sau khi dùng thẻ bài thả một đòn tấn công uy lực lớn sau cũng không có thả lỏng, trong lòng cảnh giác mà dùng thẻ bài 'thuấn di' dịch chuyển lên trên hố sâu, dùng thẻ bài 'trôi nổi' tạm thời dừng trên không khí.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống hố sâu, như là đang xem cái gì đó.

"Các ngươi biết đó là cái gì sao?" Vương Bước trực tiếp hỏi Tô Kỳ, nhìn như là đồng bọn với người đeo mặt nạ kia.

"Ngươi hỏi cái nào? Là cái thanh âm hay là quái vật?" Tô Kỳ hỏi.

Nhưng không chờ đáp lại, hắn trước tiên nói: "Âm thanh thì ta không biết, nhưng là quái vật thì cái tên kia có nói là ô nhiễm xâm nhập."

"Ô nhiễm?" Liễu Phương hỏi.

"Theo tên kia nói, là một loại năng lượng hấp thu cảm xúc mà sản sinh ra quái vật. Nếu không sớm tiêu diệt thì sau khi chúng nó sinh ra sẽ dần tràn lan ra thế giới này." Tô Kỳ tổng kết lại một đoạn tin nhắn lê thê của Thanh Hoà gửi hắn.

Từ cảm xúc mà sản sinh? Như vậy vui vẻ hay là hận thù đều tồn tại?

Là riêng một loại cảm xúc hay là trộn lẫn với nhau?

Thật là làm người không dễ chịu, nếu là riêng một loại cảm xúc thì thật không xong...

Nhớ tới 'điều dưỡng' ở tầng phía trên, Giang Lợi chỉ cảm thấy cả người đều tê dại, sợ hãi nhìn qua hố sâu không nhìn thấy đáy: "Đồng bạn của ngươi làm được sao? Ta nhớ ngươi vừa nói là 'chúng nó' phải không?"

"Làm sao ta biết." Tô Kỳ vẻ mặt nhìn đồ ngốc mà nhìn Giang Lợi.

Nếu chính hắn biết thì cũng đâu có ở đây cầu tên kia còn sống trở về, Tô Kỳ bực bội nghĩ.

"Nhưng! Hắn không phải đồng bạn của ngươi sao?!!" Giang Lợi khiếp sợ nhìn Tô Kỳ hỏi.

"Chậc, cũng chỉ là hợp tác được hơn hai tháng thôi." Tô Kỳ giọng nói đầy ghét bỏ nói.

Thanh Hoà cũng không để ý mấy người ở xa nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn hố sâu bên dưới chân, sắc mặc ngưng trọng.

Bọn chúng đang dựng dục.

Bên dưới hố sâu nơi nào cũng có quái vật đang dựng dục, như là hột lựu bám vào nhau rậm rạp làm người da đầu tê dại.

Hiện tại người có chứng sợ mật độ nhiều có lẽ sẽ xỉu tại chỗ.

Ô nhiễm thấm vào từng 'bóng nước' đang dựng dục quái vật, chúng nó rậm rạp bám bào bên cạnh hố sâu.

Đông đông đông nhảy lên, hiển nhiên tiếng tim đập đầy quỷ dị khi nãy là chúng nó phát ra.

Những 'bóng nước' đều đang chuẩn bị chui ra, phóng tầm nhìn ra, cũng đếm không biết số lượng là bao nhiêu.

Căn bản không thể thấy được bao nhiêu con quái vật đang được dựng dục!!!

Chẳng sợ một con cũng có uy lực đủ để phá hủy một thành phố nhỏ, huống chi là hàng ngàn con như thế này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.