Bảo tiêu cảnh giác nhìn Nhiễm Bạch:
"Giết người là phạm pháp!"
Nhiễm Bạch hững hờ nhai kẹo cao su.
A!
Giết người là phạm pháp?
"Vậy thì ta sẽ không để cho bọn họ biết ta giết người."
Hủy thi diệt tích cái gì đó, cô rất am hiểu.
Bảo tiêu trợn to mắt.
Không phải nói đây chỉ là một diễn viên nhỏ bình thường thôi sao?
Vì cái gì hiện tại còn mạnh hơn cả những người đã trải qua chuyên gia huấn luyện như bọn hắn!
Nhiễm Bạch dường như nhìn thấu tâm tư của bảo tiêu, môi anh đào ngậm lấy một vòng như cười như không:
"Thực lực, ao ước không đến."
Bọn bảo tiêu: "..."
"Chẳng lẽ cậu không hỏi là ai phái chúng tôi tới sao?"
Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại:
"Tại sao ta phải hỏi?"
Vấn đề nhược trí như vậy không xứng với phong cách của cô.
Bảo tiêu cũng không biết.
Nhiễm Bạch phủi tay, cười nhẹ nhàng nói,
"Trở về nói cho tiểu thư nhà các ngươi biết, con người ta, có thù tất báo. Bảo cô ta làm tốt chuẩn bị tâm lý thu một món lễ lớn đi."
Cô nói xong lập tức đi qua người bảo tiêu.
Lúc đầu cô không có ý định giết bọn hắn.
Bảo tiêu tựa hồ không nghĩ tới mình được thả dễ dàng như vậy, có chút phản ứng không kịp.
Nhiễm Bạch khẽ cười, vô cùng tốt ý nhắc nhở:
"Nếu các ngươi còn không đi bệnh viện, có thể sẽ gãy xương rất nghiêm trọng."
Cô xuống tay không hề thủ hạ lưu tình.
Bảo tiêu nghe Nhiễm Bạch nói, trở mình một cái bò lên.
Khập khiễng hướng đi trong xe.
Bọn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438681/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.