Dù cho biết, lời nói của người này cùng suy nghĩ của hắn căn bản không phải cùng một ý tứ.
Nhưng Tần Từ vẫn không kìm được sự cao hứng.
Dường như hắn mắc phải một loại bệnh.
Một loại bệnh tên là cảm xúc tùy thời tùy chỗ đều bị Nhiễm Bạch tác động.
Mà thuốc giải duy nhất của loại bệnh này chính là Nhiễm Bạch.
Ngay cả như vậy.
Hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhiễm Bạch giống như hoa anh túc nở rộ, mặc dù mỹ lệ, lại ẩn chứa vô số nguy hiểm và kịch độc.
Mà hắn vừa chạm vào đã thành nghiện.
Cam tâm tình nguyện, vì cô mà thần hồn điên đảo.
Thậm chí đang nghĩ, cứ như vậy vĩnh viễn trầm luân cũng tốt.
"Ăn cơm đi."
Tần Từ ôn nhu nói.
Nhiễm Bạch nhìn thấy đồ ăn trên mặt bàn đủ sắc hương vị, cũng không lo được nói cái gì.
Tay ngọc cầm lấy đũa.
Nhìn Nhiễm Bạch ăn không ngừng giống như là một chú sóc con, hai má phình lên.
Thoả mãn nheo lại hai con ngươi.
Tần Từ có chút câu khóe môi, dường như hắn cảm thấy giờ phút này đồ ăn bình thường cũng biến thành ngon hơn rất nhiều.
Có lẽ ngay cả Tần Từ cũng không ý thức đến, trong ánh mắt của mình lúc nhìn về phía Nhiễm Bạch tràn đầy ôn nhu lưu luyến sầu triền miên.
Giờ phút này, thời gian vừa khéo, cuộc đời bình yên.
Tần Từ nghĩ…
Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy cũng tốt.
Sau bữa ăn…
Tần Từ đi vào phòng rửa mặt.
Nhìn thấy nước hoa dành cho nữ không phù hợp với nam sinh độc thân trên bồn rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438678/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.