Tần Từ mang theo Nhiễm Bạch trở về, trên mặt bàn đã bày ra đồ ăn đủ sắc hương. Trên bàn cơm, Tần mẹ không ngừng gắp cho Nhiễm Bạch, cười tủm tỉm: "Con à, ăn nhiều một điểm, quá gầy cũng không tốt." Khóe miệng Nhiễm Bạch có chút run rẩy, nhìn trong bát chồng chất núi nhỏ đồ ăn. Tần Từ yên lặng gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, nhìn trong bát của mình là một mảnh bằng phẳng, yên lặng cảm thán. Đến cùng ai mới là con ruột? Nhiễm Bạch dùng ngón tay chọc chọc Tần Từ, trừng mắt nhìn. Tần Từ hiểu ý tứ của Nhiễm Bạch, bất đắc dĩ mở miệng: "Mẹ không cần gắp thức ăn cho ấy nữa đâu, những cái này cậu ấy đều không ăn được." Tần mẹ nhẹ gật đầu. "Ừm, con tự mình gắp nhé, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, cứ coi nơi này như nhà của mình, không cần câu nệ." Sau buổi cơm tối… Tần mẹ cười tủm tỉm lôi kéo Nhiễm Bạch ngồi trên ghế sa lon, kể cho Nhiễm Bạch nghe về Tần Từ khi còn bé: "Nó ấy, chính là tính tình quá lạnh, cũng không có mấy người bạn." Nhiễm Bạch nhu thuận nhẹ gật đầu, làm nhe đang lắng nghe. "A đúng rồi, chị Lý, đem cuốn ảnh lúc còn nhỏ của Tiểu Từ lại đây." Tần Từ: "!!!" "Mẹ, không cần." Tần mẹ lắc đầu, trừng Tần Từ một chút: "Làm sao không cần, không thể gặp người chắc.” "Phu nhân, ảnh chụp." Tần mẹ nhận lấy cuốn album trong tay chị Lý, cho Nhiễm Bạch nhìn: "Nhìn đi, đây chính là Tiểu Từ khi còn bé." Trong tấm ảnh, Tần Từ mặt không biểu tình ngồi dưới đất, một khuôn mặt nhỏ hào vô tình tự, mặc một thân âu phục màu trắng. Nhiễm Bạch khẽ cười. A —— nhìn thấy hình ảnh này, cô chợt nhớ tới một cụm từ. Tương phản manh. Tần Từ: Hình tượng của hắn liền bị hủy ở nơi này. Tần mẹ lôi kéo Nhiễm Bạch nói đông nói tây, lại kể một chút chuyện của Tần Từ khi còn bé. Tần Từ mặt không biểu tình. Ừm, đây thật sự là mẹ ruột. "A đúng rồi, Bạch Bạch, cha mẹ của con làm cái gì?" Tần mẹ chợt nhớ tới còn chưa biết tình huống trong nhà Nhiễm Bạch. Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, lông mi rung động nhè nhẹ, nhẹ nói: "Con không có cha mẹ." Tần mẹ sửng sốt một chút, rất nhanh kịp phản ứng, đổi chủ đề: "Ái chà, không nói cái này nữa, ta nói cho con biết này, kỳ thật nếu con cùng Tiểu Từ ở chung lâu..." Nói nhăng nói cuội nói thời gian rất lâu, sắc trời đã rất muộn. Tần mẹ cười tủm tỉm nói: "Trước mắt Tần Gia còn chưa có phòng khách, con cùng Tiểu Từ ngủ một căn phòng trước nhé." Nhiễm Bạch: "..." Tiết tấu có chút nhanh thì phải. Tần Từ: "..." Có thể, cái này rất là ‘thần trợ công’, Kỳ thật, Tần Gia sao có thể không có phòng khách được, chẳng qua là Tần mẹ muốn để hai người ở chung, nhìn xem ranh giới cuối cùng của Tần Từ đối với người bạn này là cái gì, huống hồ, hai người đều là nam, ngủ cùng một chỗ thì sợ cái gì? Tần Từ liếc Nhiễm Bạch một chút, môi mỏng khẽ mở, tiếng nói trong veo đạm mạc: "Nếu như..." Không đợi Tần Từ nói cái gì, Nhiễm Bạch câu môi cười một tiếng: "Không có vấn đề." Tần mẹ nhìn thấy Tần Từ không cự tuyệt, trong lòng càng thêm vui mừng, Tần Từ cuối cùng có thể tiếp nhận triệt để một người bạn. "Chị Lý, đi chuẩn bị một bộ đệm chăn mới tới phòng của thiếu gia." Bên trong gian phòng… Nhiễm Bạch cùng Tần Từ nhìn nhau không nói gì. Bầu không khí không hiểu sao có chút xấu hổ. "Đồ rửa mặt có trong phòng tắm, cậu đi rửa mặt trước đi." Trầm mặc thật lâu, Tần Từ mở miệng nói ra. Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm: “Tần Ảnh Đế, hó ra người nhà của anh lại nhiệt tình như vậy." Tần Từ chững chạc đàng hoàng mở miệng: "Bọn họ vẫn luôn như vậy, không cần để ý đến." Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, nhẹ gật đầu. Trong phòng tắm, Nhiễm Bạch nhìn băng vải trắng quấn trước ngực mình, nhếch miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]