Nhưng còn không đợi hắn nói cái gì, Tần Từ bên kia đã tắt máy.
Cẩn Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cùng Tần Từ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao cái tính tình trong trẻo lạnh lùng này của Tần Từ vẫn không thay đổi vậy chứ?
Động tác lưu loát mang rương y dược lên, phi tốc lái xe hướng nhà Tần Từ.
Tần Từ nhìn bộ dáng Nhiễm Bạch cực lực ẩn nhẫn, nhíu nhíu mày lại.
Rót một ly nước lạnh đưa cho Nhiễm Bạch:
"Uống một ngụm đi, hẳn là có thể quản một chút."
Nhiễm Bạch gọn gàng mà linh hoạt tiếp nhận ly nước, đầu ngón tay lơ đãng đụng vào nhau.
Tần Từ điềm nhiên như không có việc gì thu tay về, có chút nắn vuốt lòng bàn tay, trên đó dường như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người nào đó.
Một hơi uống hết ly nước lạnh, Nhiễm Bạch biểu thị, vô dụng nhaaaaa!
Cẩn Cảnh đến nhà Tần Từ, đổi giày:
"Sao cậu lại trúng mị dược vậy?"
Khuôn mặt Tần Từ trong trẻo lạnh lùng, cánh môi khẽ mở:
"Không phải tôi."
Cẩn Cảnh trừng mắt nhìn, nhìn chung quanh:
"Không phải cậu, vậy là ai?"
Tần Từ khớp xương tay rõ ràng chỉ vào Nhiễm Bạch đang co quắp trên ghế sô pha, giọng nói mát lạnh vang lên:
"Cứu cậu ấy."
Cẩn Cảnh nhìn bóng dáng trên ghế sa lon, khóe môi có chút run rẩy.
Tiểu thiếu niên này, sao hắn chưa từng gặp qua.
Nhẹ nhàng đặt tay lên trên cổ tay Nhiễm Bạch, cảm nhận mạch đập của cô.
Cẩn Cảnh cau mày.
Loại mị dược này, hắn biết là vật gì chế ra, nhưng mà phối trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438656/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.