Chương trước
Chương sau
Nhiễm Bạch có chút ngước mắt, một đôi con ngươi lóng lánh tinh quang, cánh môi có chút giương lên:
"Thích sao... Ta cũng thích A Thần..."
Giọng nói mềm mại kiều nộn của thiếu nữ quanh quẩn phát ra, tiếng nói nhẹ như lông vũ, chìm sâu vào trong lòng Mặc Thần.
Mặc Thần khẽ cười, đuôi mắt nhướn lên, một cặp mắt đào hoa có vẻ hơi ngả ngớn lại nguy hiểm, trong đó tràn đầy tình ý ôn nhu lưu luyến.
Chính là không biết, có mấy phần thật? Mấy phần giả?
"Nhiễm Nhiễm... Thật tốt."
Lông mi như cánh bướm giương cánh của Nhiễm Bạch có chút rung động, che tinh quang chợt loé trong mắt:
"A Thần, chỉ thuộc về ta, đúng không?"
Tiếng nói nhàn nhạt, lộ ra một cỗ hững hờ, dường như không có vẻ mong đợi cũng không quan tâm tới đáp án.
Hai mắt Mặc Thần lộ ra nguy hiểm mà mê người, giống như đoá hoa anh túc, biết rõ có độc, nhưng vẫn nghĩa chẳng từ nan mà áp vào.
"Đương nhiên... Cô gái của tôi."
Nhiễm Bạch có chút nghiêng đầu, tay ngọc đặt lên bàn tay với khớp xương cân xứng thôn dài của Mặc Thần:
"A Thần, chúng ta đi thôi."
Hững hờ nói xong lời này, Nhiễm Bạch ưu nhã nhấc chân lên, nắm tay Mặc Thần chậm rãi rời khỏi thế giới có máu tươi này.
Mặc Thần có chút lười biếng ngả ngớn, môi mỏng ngậm ý cười xa cách nho nhã:
"Được."
Phản quang mà đi, ánh nắng lưa thưa phiêu tán trên người Nhiễm Bạch, dường như đang tiễn đưa cô, một bóng lưng phong hoa tuyệt đại tuyệt thế vô song! Bỏ lại vĩnh thế phương hoa!
Zombie vẫn mười phần cung kính nằm rạp trên mặt đất, không dám có một tí động tác.
Thẳng đến khi Nhiễm Bạch hoàn toàn biến mất dưới ánh mặt trời, Zombie mới dám tiến lên cắn xé thi thể, liếm láp lấy huyết dịch.
Tại góc nhỏ không người hỏi thăm này.
Bao phủ huyết dịch, xé nát thi thể, như thể chưa từng xảy ra một màn giật mình trước đó.
Nhiễm Bạch phản quang mà đi, chậm rãi đi trên đường.
Nhiễm Bạch khẽ cắn hàm răng, trong con ngươi lướt qua một đạo hồng quang.
Cánh môi anh đào câu lên ý cười thuần lương vô hại.
"A Thần, có muốn vào trong cổ bảo nhìn xem không?"
Mặc Thần cười, cặp mắt đào hoa ngả ngớn đa tình, đuôi mắt mang theo đỏ ửng:
"Đương nhiên..."
Nhiễm Bạch môi đỏ hơi vểnh, con ngươi óng ánh như ức vạn sao trời, đôi mắt cong cong đáng yêu:
"Được..."
Mà cùng lúc đó, Hạ Y Y và Diệp Khê cũng án theo kịch bản mà tiến vào trong pháo đài cổ.
Trong pháo đài cổ tràn ngập một tầng huyết khí, mùi máu tanh nồng đậm khiến Diệp Khê cùng Hạ Y Y đều nhàu nhíu chặt lông mày.
Cái cổ bảo này thoạt nhìn như Zombie sưu tập kiến trúc vật liệu từ nhân loại, lại có vẻ hơi dở dở ương ương.
Hạ Y Y sâu hít sâu một hơi, nắm chặt tay Diệp Khê.
Diệp Khê có chút đau, quay đầu hỏi:
"Làm sao thế?"
Hạ Y Y nuốt nước miếng một cái, cảm giác cả người đều không tốt, run run rẩy rẩy nói:
"Máu! Máu!"
Diệp Khê sửng sốt một chút, ánh mắt chuyển qua bả vai của Hạ Y Y, nơi đó, đã bị máu nhuộm ra một đóa hoa máu.
Máu còn tí tách rơi xuống trên vai Hạ Y Y, Diệp Khê cứng đờ ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên trên.
May mắn chính là không có gì cả.
Diệp Khê chọc chọc tay Hạ Y Y, bên trong giọng nói mang theo rung động:
"Nếu không, chúng ta đi lên xem một chút."
Đó là tầng hai, từ góc độ này nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đen nhánh, sâu không thấy đáy.
Hạ Y Y cố giả bộ trấn định:
"Đi, đi."
Hạ Y Y cùng Diệp Khê nắm chặt tay nhau, từng bước từng bước hướng lên trên mà đi.
Nhìn thực sự rất khẩn trương.
Khớp xương tay của Diệp Khê cùng Hạ Y Y khớp đều có chút trắng bệch, nói rõ trong lòng cả hai người đều không bình tĩnh.
Nhiễm Bạch cùng Mặc Thần ẩn tàng trong bóng đêm, khiến người không rõ thần sắc.
Nhiễm Bạch chớp mắt một cái, xẹt qua một vòng hàn quang cùng ảm đạm.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Hạ Y Y cùng Diệp Khê, Nhiễm Bạch mấp máy cánh môi.
Vì cái gì?
Các ngươi đều sợ hãi?
Đẹp mắt cỡ nào.
Máu tươi là tội ác thế giới, như từng đoá mân côi, huyết dịch đỏ thắm uốn lượn dưới chân người, có những tiếng thét hoảng sợ...
Nhiễm Bạch mang bộ mặt bình tĩnh, đôi mắt đen như mực dường như có thể đem người thôn phệ, sâu trong mắt còn quấn lấy vô tận sương đen.
Mặc Thần có vẻ hơi lười biếng ngả ngớn, môi mỏng khẽ mở, phun ra thanh âm trầm thấp giàu từ tính:
"Hình ảnh rất đẹp."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, lông mi che đi con ngươi oánh nhuận trong suốt vừa loé lên một tia sáng:
"Thế giới được nhuộm bỏi huyết, tất nhiên là đẹp."
Mà đổi thành một bên, Lâm Tuyết cẩn thận từ một cửa khác vào tiến tới tầng hai:
Trong mắt mang theo kích động không che giấu được.
Kiếp trước, chính là kiếp trước!
Hạ Y Y nhảy lên trở thành dị năng giả cao cấp, có tiến triển tình cảm với Địch Ảnh Phong, chính là ở đây!
Lâm Tuyết cũng không biết làm thế nào mới có thể thu hoạch được cơ duyên kia, cho nên đành phải ngăn trở Hạ Y Y tới.
Nếu không, sao ả có thể để Hạ Y Y có cơ hội đến toà thành Zombie này?
Chung quanh một mảnh đen kịt, khiến Hạ Y Y cùng Diệp Khê cực kỳ bất an.
Người dựa vào nhìn, động vật dự vào cảm giác.
Vì sao con người lại sợ đêm tối?
Bởi vì, trong đêm tối, ngươi rất khó nhìn thấy.
Người nắm giữ càng nhiều đồ vật, cảm giác an toàn cũng sẽ càng nhiều hơn.
Nhưng làm một người thu hoạch được bất cứ tin tức gì, ngay bên trong thế giới đen kịt kia.
Đáy lòng sẽ có mấy phần bất an.
Đương nhiên, cũng có người không như vậy.
Rất rõ ràng, Diệp Khê cùng Hạ Y Y là thuộc về loại thứ nhất, sợ hãi đêm tối.
Nhưng đối với một vài người mà nói, tỷ như Nhiễm Bạch, Mặc Thần.
Đêm tối lại là sự hưởng thụ tốt nhất.
Là tội ác cuồng hoan, hắc ám bắt đầu.
Bóng đêm, có thể che giấu hết thảy bẩn thỉu.
Vương giả ẩn tàng trong bóng đêm, đùa bỡn lòng người.
—— Nhiễm Bạch, Mặc Thần.
Tầng gai, lộ ra lãnh huyết tàn nhẫn.
Chung quanh thi cốt từng đống, huyết tinh tràn ngập.
Hạ Y Y cùng Diệp Khê đến hít sâu một hơi, màn này, quá khiếp sợ!
Nhiễm Bạch cong cong môi, cười nhẹ nhàng,
Nhìn về phía Mặc Thần cũng đang ẩn tàng trong bóng đêm, khiến người không thấy rõ thần sắc.
"A Thần, ngoan ngoãn ở đây, chờ ta..."
Giọng nói của thiếu nữ đặc biệt kiều nộn, ngậm lấy từng tia mê hoặc.
Mặc Thần nở nụ cười nho nhã xa cách, cặp mắt đào hoa ngả ngớn:
"Nhiễm Nhiễm, chơi vui vẻ."
Nhiễm Bạch hơi nghiêng đầu, hiện lên ý cười ngọt ngào vô hại, sạch sẽ thuần túy không có chút mảy may ngụy trang.
"Tất nhiên."
Một giây sau, Nhiễm Bạch bỗng nhiên hốt hoảng chạy, bước chân lảo đảo, trên gương mặt mang theo hoảng sợ, rất giống như đằng sau có người đang đuổi theo cô.
Phong Lạc: "..."
Ta phảng phất lại nhìn thấy một 'hí tinh'* thân trên ký chủ.
*hí tinh: diễn kịch siêu giỏi.
Diệp Khê cùng Hạ Y Y đi cùng một chỗ, kinh hồn táng đảm nhìn xem màn máu tanh trên tầng hai. Hạ Y Y sững sờ một giây, chọc chọc cánh tay Diệp Khê.
"Khê Khê, cậu nhìn, hình như là Bạch Bạch?"
Diệp Khê nhìn thấy phía trước có một bóng dáng nho nhỏ, trực giác nói cho cô, người kia chính là Nhiễm Bạch:
"Chúng ta nhìn xem."
Khoảng cách càng ngày càng gần, Nhiễm Bạch nhìn thấy Diệp Khê, tựa như là tìm được nơi dựa vào, lập tức bổ nhào vào trong ngực Diệp Khê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.