Không có cảm giác buồn nôn nào như trong tưởng tượng. Ngược lại giống như nhân loại, ngay ngắn trật tự, Tựa như là nhân loại đổi một cái vỏ bọc vậy? Trong lòng mọi người toát ra ý nghĩ này, lập tức giật nảy mình. Trong lòng càng thêm kiên định, tuyệt đối phải huỷ diệt đám Zombie này. Bằng không, nhân loại sẽ bị Zombie thay thế. Cảnh tượng đó, thực sự là đáng sợ! Chung quanh cũng có kiến trúc phòng ở của nhân loại, một ít động vật và thực vật biến dị yên lặng nằm rạp trên mặt đất, lười nhác không nhúc nhích. Còn có một số Zombie tụ tập cùng một chỗ phát ra một chút âm thanh mà bọn hắn nghe không hiểu. Trong lòng mọi người một trận kinh ngạc, chẳng lẽ Zombie cũng có trí tuệ giống con người sao? Như vậy, nhân loại còn có phần thắng sao? Trong lòng một trận băng hàn, trong đầu có chút hỗn loạn. Địch Ảnh Phong trong mắt dần dần trầm trọng, làm một thủ thế với đám người, môi mỏng khẽ mở, im ắng nói: "Đi." Những người khác nhìn thấy chỉ thị của Địch Ảnh Phong, thu lại tâm tư, một đường đi theo Địch Ảnh Phong. Dựa theo kế hoạch lúc trước, hai người một tổ, chia ra tìm kiếm địa phương quan trọng, không cần kiêng kỵ những người khác, thời gian đến liền mau chóng rời đi, trở lại thôn trang tập hợp. Địch Ảnh Phong mang theo Nhiễm Bạch đi vào một cái có vẻ địa phương giống như phòng ăn, phát hiện quái vật thế mà đang trao đổi thức ăn của mình! Trái tim máu dầm dề ở trên bàn. Địch Ảnh Phong trong lòng một trận buồn nôn, duỗi bàn tay rộng lớn tay mắt Nhiễm Bạch. Nhiễm Bạch nhẹ nhàng hít một hơi, duỗi đầu lười trắng nõn nà liếm liếm cánh môi đỏ, sâu trong con ngươi loé lên một đạo hồng quang rồi biến mất. Hương vị rất ngọt, là hương vị của máu. Mang Nhiễm Bạch rời khỏi nơi này, lo lắng nhìn Nhiễm Bạch, trong lòng suy nghĩ đứa trẻ này có thể bị dọa sợ hay không? Nhiễm Bạch nhìn ánh mắt lo lắng của Địch Ảnh Phong thì có chút không hiểu thấu, chớp chớp mắt to, phản chiếu vẻ nghi hoặc. Địch Ảnh Phong thấy thế, trong lòng cảm thấy Nhiễm Bạch hẳn là không có chuyện gì, cho nên nắm tay Nhiễm Bạch tiếp tục đi. Lần này bọn hắn chủ yếu chính là đến thành phố Zombie này, quy hoạch nhớ kỹ bản đồ ở nơi này là được. Địch Ảnh Phong nhìn thấy một nơi giống như tòa thành, lại nhìn Nhiễm Bạch. Hắn cũng không thể mang theo Nhiễm Bạch đi vào. Căn bản không dễ dò xét. Nhưng nếu để Nhiễm Bạch một mình ở chỗ này? Vạn nhất gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? Nhìn thấy toà thàng gần trong gang tấc, Địch Ảnh Phong lại không cam lòng từ bỏ. Nhiễm Bạch dường như nhìn ra ý nghĩ của Địch Ảnh Phong, cánh môi nở nụ cười ngọt ngào, thuần túy mà sạch sẽ: "Anh đi đi, em không sao." Nhiễm Bạch môi son khẽ mở, im ắng nói. Địch Ảnh Phong chần chờ một nháy mắt, cuối cùng ý nghĩ trong lòng chiếm trọng lượng. "Em chờ ở đây thật tốt, anh sẽ quay lại." Im ắng dặn dò. Nhiễm Bạch nhu thuận nhẹ gật đầu, bộ dáng mười phần bé ngoan. Địch Ảnh Phong cuối cùng nhìn thoáng qua Nhiễm Bạch, trực tiếp leo tường, biến mất trong tầm mắt Nhiễm Bạch. Nhìn thấy Địch Ảnh Phong biến mất, Nhiễm Bạch nhếch miệng cười quỷ dị, đôi mắt lóe ra tia sáng. Mặc Thần nhìn một mình Nhiễm Bạch nhàn nhã đứng đó, môi mỏng câu lên một nụ cười ôn tồn lễ độ: "Nhiễm Nhiễm, đã sớm biết anh đến." Không phải nghi vấn, là trần thuật. Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, lông mi che lại một tia ám mang bên trong đôi mắt như ngọc thạch, sau đó liền biến mất: "A Thần tới, sao lại không biết được?" Mặc Thần nhấc đôi chân thon dài, chậm rãi đi đến bên người Nhiễm Bạch, con ngươi phản chiếu bóng dáng của Nhiễm Bạch: "Nhiễm Nhiễm, muốn làm cái gì? Anh giúp em." Tới đây, chính là vì bồi tiếp Nhiễm Bạch. Nhiễm Bạch hơi nghiêng đầu, cánh môi kiều nộn ướt át nở nụ cười, dưới ánh nắng chiết xạ, tựa như thiên sứ sa đọa nhân gian, tinh linh không rành thế sự. Ngón tay ngọc đặt lên trê cánh môi, im ắng nói: Đồ chơi, sắp tới rồi. Nhưng Mặc Thần biết rõ, đây là một ác ma tới từ địa ngục ngụy trang thành Thiên Sứ mà thôi. (Tác giả: Vì sao Mặc Thần không bị Zombie công kích? Bởi vì tự thân Mặc Thần có năng lực!) Lý Triết và Phương Khả Tâm đi trên đường phố, Lý Triết tại cách đó không xa nhìn thấy bóng dáng của Nhiễm Bạch, khóe miệng kéo ra một nụ cười. Quả là tự nhiên chui tới cửa! Hiện tại lại đi lạc! Lý Triết bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, đau khổ che bụng ngồi xổm trên mặt đất. Phương Khả Tâm nhìn thấy Lý Triết như vậy, sững sờ một nháy mắt: "Anh làm sao thế?" Lý Triết trên đầu chảy ra một ít mồ hôi: "Bệnh cũ của tôi lại tái phát." Phương Khả Tâm nghe Lý Triết nói vậy, trong mắt có chút hoài nghi. Bệnh cũ? Cho tới nay Lý Triết cũng chưa từng nói qua. Tựa hồ là nhìn ra Phương Khả Tâm không tin, Lý Triết giải thích: "Đây là bệnh từ nhỏ, thỉnh thoảng bụng lại quặn đau một trận." Phương Khả Tâm cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao mỗi người đều có việc của mình, huống hồ Lý Triết vẫn luôn là người đứng đầu trong căn cứ, rất được mọi người tín nhiệm. "Vậy anh còn có thể đi không?" Lý Triết muốn đứng lên, nhưng lại trực tiếp ngã xuống trên mặt đất, cắn chặt răng nói: "Tôi phải nghỉ ngơi một chút, không thể chậm trễ cô. Cô đi trước nơi khác xem một chút đi." Phương Khả Tâm nhấp nhẹ cánh môi, mặt mày mang theo một tia lo lắng, do dự: "Thế nhưng anh..." Lý Triết khoát tay áo: "Không sao, hiện tại quan trọng nhất chính là manh mối, tôi không thể liên lụy cô, tôi đi theo cô, ngược lại sẽ khiến cho hành động của chúng ta trở nên chậm chạp." Phương Khả Tâm do dự một hồi, chần chờ nói: "Vậy... Được rồi, anh nghỉ ngơi thật tốt." Lý Triết nhẹ gật đầu, trong mắt trào phúng cùng âm tàn biến mất. "Được rồi, cô đi trước đi, phải nắm chắc thời gian, không thể chậm trễ chuyện quan trọng như vậy." Trong lòng, sự tán thành của Phương Khả Tâm đối với Lý Triết càng lớn. Dị năng giả có trách nhiệm cỡ nào! Thân thể của mình bị thương, còn cố gắng chống đỡ để đồng đội nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ, mà sẽ không giữ lại chiếu cố mình. "Được, tôi đi trước, anh phải cẩn thận." Lý Triết cũng không biết tâm tư của Phương Khả Tâm đã mười tám ngã rẽ, không nhịn được nói: "Ừm, cô đi đi." Nghe Lý Triết thúc giục, Phương Khả Tâm càng cho rằng Lý Triết là một người mười phần có trách nhiệm, coi trọng nhiệm vụ. Trong lòng suy nghĩ sau khi trở về nhất định phải nói với Địch quân trưởng một chút. "Được, tôi đi đây." Lý Triết có chút phiền chán khoát tay áo: Người đàn bà này có hết hay không? Nhìn thấy Phương Khả Tâm dần dần đi xa, Lý Triết nhếch miệng cười lạnh, cũng không tiếp tục giả vờ suy yếu như vừa rồi, đứng lên như một người không có chuyện gì. Nhìn thấy Nhiễm Bạch không xa, trong mắt xẹt qua ngoan lệ. Diệp Bạch... Hôm nay... Mày phải chết! Đừng trách tao, muốn trách, liền trách chính mày, ngăn trở con đường của tao! Nhiễm Bạch nhạy cảm cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng bức xa xa, khóe môi có chút cong lên. A, trò chơi sắp bắt đầu rồi, ha ha ha, ha ha ha. Nghiêng đầu nhìn về phía Mặc Thần, cánh môi nhếch lên một đường cong mờ: "Đồ chơi, đến rồi..." Đuôi lông mày anh nhướng nhẹ, một đôi mắt đào hoa có vẻ hơi tà vọng cùng nguy hiểm, giống như là dỡ bỏ đi sự nguỵ trang nho nhã mà vô hại bình thường, cánh môi mở ra, tiếng nói trầm thấp giàu từ tính, lộ ra một cỗ ý cười: "Vậy... anh rất chờ mong." Hắn cũng muốn nhìn xem, Nhiễm Nhiễm muốn chơi đùa như thế nào... Mặc Thần lười biếng dựa vào thân cây biến dị, hai chân thon dài trùng điệp, trên giày da màu đen không có một mảnh bùn. Áo sơmi màu trắng được cài cẩn thận tỉ mỉ, ngũ quan yêu nghiệt ngậm lấy ý cười đạm mạc xa cách, cho người ta một loại cảm giác cấm dục. Cây biến dị kia không dám có một chút động tác nào, thậm chí còn động động nhánh cây để Mặc Thần dựa vào dễ chịu hơn một chút. Bởi vì vấn đề về góc độ, Lý Triết cũng không có chú ý tới Mặc Thần. Lý Triết chậm rãi đi về phía Nhiễm Bạch, nhếch miệng cười hiền lành, trong lòng suy nghĩ, trực tiếp tháo 'che đậy khí tức' của Nhiễm Bạch xuống, đến lúc đó Zombie liền bạo động lên. Không có chút liên quan nào với hắn cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]