Nhiễm Bạch buồn vô cớ nhìn gian phòng kín không lọt gió, cánh môi có chút giương lên. Thời gian nhanh đến, cũng hẳn là sắp tới rồi.
"Yên tâm, ta sẽ không đích thân động thủ."
Nghe được Nhiễm Bạch nói vậy, Phong Lạc trong mắt xẹt qua một tia hoài nghi.
Sẽ không đích thân động thủ?
Nói cách khác...
Vẫn sẽ động thủ?
"Ký chủ, chẳng lẽ cô muốn để người khác thay cô giết người?"
Nhiễm Bạch khẽ vuốt cằm, cặp mắt đào hoa yêu dị chiết xạ tia sáng gian xảo, cánh môi tách ra ý cười ngọt ngào, sạch sẽ mà thuần túy.
"Ừm, không sai, chính là như vậy."
Cô ả nhìn thấy nụ cười trên mặt Nhiễm Bạch, chỉ cảm thấy muốn xé nát cái nụ cười xán lạn này!
Từ nhỏ đến lớn, cô ta đều bị người khác trào phúng rằng dáng dấp xấu.
Cho nên, trên thế giới này tại sao phải tồn tại người có dung mạo xinh đẹp chứ!
Nếu như các người không có khuôn mặt mỹ lễ, liền sẽ không có ai trào phúng tôi nữa.
Cho nên, cô ta muốn huỷ đi tất cả những người có dáng dấp đẹp mắt.
Suy nghĩ cực đoan thì tính sao?
Nhiễm Bạch hai mắt hơi khép, nhàn nhã lười biếng tựa ở trên tường, nhếch miệng lên như cười như không: "Dì đoán xem, dì sẽ chết như thế nào?"
Cô ả khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong lòng suy nghĩ, nếu như con nhóc này không nguyện ý. Vậy thì cô ta sẽ tự động thủ.
Cô ả chậm rãi đi về phía Nhiễm Bạch, trên nét mặt thoáng hiện âm tàn.
Nhưng mà tay còn chưa chạm đến Nhiễm Bạch.
Nhiễm Bạch liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438637/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.