"A Thần, thích không?"
Ngũ quan yêu nghiệt của Mặc Thần ngậm lấy ý cười, nho nhã mà vô hại, chỉ là lời nói ra lại không vô hại như vậy:
"Anh đang nghĩ, trái tim của cô ta, tại sao lại là màu đỏ?"
Một khắc trước khi Nhược Luyến Nhi chết chỏ có một ý nghĩ chính là...
Bọn họ là ác ma!
Nếu như có thể một lần nữa, ả sẽ không trêu chọc bọn họ!
Đáng tiếc, thế gian chưa từng có nếu như.
Môi mỏng của Mặc Thần lần nữa giọng điệu hững hờ:
"Màu đỏ thật là làm cho người ta muốn phạm tội."
Nhiễm Bạch nghiêng đầu, trên mặt ngậm lấy một nụ cười thuần lương ý cười, giống như một thiếu nữ không rành thế sự:
"Tim của A Thần sẽ là màu gì?"
Trong giọng nói mang theo từng tia nghi vấn, tựa hồ là thật hiếu kì vấn đề này.
Mặc Thần cưng chiều vuốt vuốt tóc Nhiễm Bạch, bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Thật là một tiểu gia hoả không có tâm mà."
Nhiễm Bạch dường như không để ý tới lời nói của Mặc Thần, nghiêng đầu một chút, ý cười ngây thơ từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.
"Tâm?"
Cô vốn dĩ không có tâm.
Mặc Thần nhìn thấy Nhiễm Bạch cười thuần lương vô hại, trên mặt có vẻ hơi thâm thúy.
Cô muốn đào tim hắn.
"Nhiễm Nhiễm rất hiếu kì sao?"
Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu, một đôi mắt vô tội nhìn về phía Mặc Thần:
"Thật sự rất hiếu kì."
Cô thích... Người chết.
Bởi vì chỉ có người chết mới vĩnh viễn không phản bội cô, sẽ không rời khỏi cô.
Mặc Thần vuốt ve khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438628/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.