Nhiễm Bạch nghiêng đầu một chút, đôi mắt cười thành hình trăng khuyết, hơi đi cà nhắc tiến đến bên tai Mặc Thần, thấp giọng:
"A Thần, nhìn đi, có người nhìn trộm anh kìa."
Ngũ quan yêu nghiệt của Mặc Thần ngậm lấy ý cười, thân thể có một nháy mắt cứng đờ.
Hương thơm thiếu nữa tốc thẳng vào mặt, nhiệt khí phả vào tai của hắn, bên tai xuất hiện một tầng sương mù màu hồng nhàn nhạt.
Nhiễm Bạch mở to mắt, tựa như là phát hiện ra đại lục mới, thanh âm ngọt ngào mang theo vài phần ngạc nhiên:
"A Thần, anh đang xấu hổ sao?"
Mặc Thần chững chạc đàng hoàng xoa xoa đầu Nhiễm Bạch, ho nhẹ một tiếng:
"Nhiễm Nhiễm, đừng làm rộn."
Nhìn xem hai người không thèm để ý mình chút nào, nụ cười trên mặt Nhược Luyến Nhi có chút không kềm được, lần nữa vô cùng đáng thương gọi:
"Mặc Thiếu."
Nghe giọng nói kệch cỡm của Nhược Luyến Nhi, cặp mắt đào hoa của Mặc Thần lóe lên u ám một cái rồi biến mất, lại bị ý cười nho nhã vô hại trên mặt che lại.
Người quấy rầy hắn và Nhiễm Nhiễm.
Mặc Thần một tay vòng lấy eo Nhiễm Bạch, tiếng nói ôn nhuận mát lạnh:
"Nhiễm Nhiễm muốn làm gì?"
Theo Nhược Luyến Nhi nhìn vào, hẳn là Mặc Thần đang hỏi Nhiễm Bạch có đồng ý hay không.
Nhưng mà vấn đề mà khi Mặc Thần nói với Nhiễm Bạch.
Lại bâng quơ như để người này chết như thế nào thì tốt!
Nhiễm Bạch hai mắt sáng lên, óng ánh chói mắt, khiến người muốn cất giữ.
Mặc Thần xẹt qua một tia ám mang, môi mỏng nhấp nhẹ, cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438615/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.