Nam tử khẽ cười một tiếng, quả nhiên là công tử thế vô song, nhếch miệng lên là nụ cười yêu nghiệt:
"Đương nhiên có thể."
Nhiễm Bạch khóe môi có chút giương lên, trên mặt ngậm lấy ý cười hững hờ, không lưu một ánh mắt.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch đi xa, nam tử sờ sờ khuôn mặt của mình, trong miệng tự lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ là giá trị nhan sắc của ta giảm đi sao, không còn hấp dẫn nữa?"
Vừa rồi trong mắt của thiếu nữ kia không có một điểm cảm xúc nào, chẳng lẽ dáng dấp hắn không đẹp trai sao?
Người một bên vội vàng thề thốt phủ nhận:
"Đâu có, công tử là đẹp trai nhất, cực kì đảm đương giá trị nhan sắc."
Nghe được người này nói, nam tử hài lòng nhẹ gật đầu, tự luyến sờ sờ làn da của mình, trong miệng thì thầm:
"Đúng thế, ta đẹp trai nhất."
Nghe được lời tự luyến của nam tử, người phía sau sắc mặt như thường, đã tập mãi thành thói quen. Sắc mặt không có nửa phần biến hóa.
Nam tử nói đến đây, quay người đi tới quán cà phê, nghĩ đến cặp mắt hờ hững của Nhiễm Bạch, nhếch miệng lên một vòng ý cười:
"A, hoá ra vị diện cấp thấp cũng có người thú vị như vậy, có chút ý tứ..."
Mà ở trong không gian hệ thống, Phong Lạc dùng cặp mắt mèo màu lam như bảo thạch nhìn chòng chọc vào nam tử kia.
Trầm thấp tự lẩm bẩm:
"Gia hỏa này chạy tới thế giới cấp thấp làm gì?"
Lập tức lại cảm giác có chút không đúng, gia hỏa này thế mà không phát hiện nó!!!
Phong Lạc có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438572/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.