Hứa Khả Khả là nữ chính, khuôn mặt rất thanh tú đẹp mắt, mà dung nhan Nhiễm Bạch thì tinh xảo, nhìn thanh thuần đáng yêu.
Có điều, quý phu nhân nhìn hai người đánh giá, một người khoảng mười tám mười chín tuổi, một người khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trong mắt xẹt qua một vòng ghét bỏ.
Dùng hai con nhóc để lừa gạt bà ta, cho là bà ta không đành lòng ra tay với vị thành niên sao.
Chẳng qua sự thật không phải như vậy.
Tướng mạo của Nhiễm Bạch thuộc về loại nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, mà Hứa Khả Khả là nữ chính do thiên đạo chọn lựa, tự nhiên giá trị nhan sắc cũng không thể coi thường.
Kì thực chính là, một người mười bảy tuổi, một người hai mươi mốt tuổi.
Mà Hứa mẹ không biết chuyện này bởi vì Hứa Khả Khả không thể để Hứa mẹ biết được.
Hứa cha mắc bệnh ung thư, Hứa mẹ đã nhận phải một lần kích động, bệnh nặng một trận, thật vất vả mới hồi phục nột chút, nếu như biết chuyện của Hứa Dương lại xảy ra chuyện gì cũng không thể đoán trước được, Hứa Khả Khả đành phải tự mình đến.
Hứa Khả Khả cắn chặt môi:
"Chuyện này nói với tôi là được."
Nhiễm Bạch: "..."
Miệng còn hôi sữa?
Lúc bản điện còn sống cũng không biết nhà ngươi đang ở đâu đâu?
Quý phu nhân cười khẩy.
"Cô giải quyết? Cô có thể không?"
Hứa Khả Khả mím chặt môi, nói:
"Có thể."
Nhiễm Bạch nhàn nhã đứng ở một bên, mở to đôi mắt thuần lương vô hại nhìn Quý phu nhân, cười tươi:
"Dì à, dì tới thời mãn kinh đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438546/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.