Hứa Nhị tẩu cảm thấy mình gặp một kẻ có bệnh tâm thần, lập tức ôm lấy con trai nhà mình kêu thảm:
"Con trai tôi số khổ, sao con lại thảm như vậy, mắt của con. Con tôi số khổ quá."
Nhiễm Bạch cười, nhìn dáng vẻ Hứa Nhị tẩu đang kêu rên, thần sắc nhàn nhạt:
"Hẳn là, con mắt của bà cũng không muốn rồi?"
Nghe Nhiễm Bạch nói như vậy, Hứa Nhị tẩu mười phần không có cốt khí lập tức im miệng.
Trước đó bà ta đã tận mắt tận mắt thấy con trai mình bỗng nhiên bị khoét mắt mà không hiểu lý do.
Nhiễm Bạch nghe được bốn phía an tĩnh lại, hài lòng cong cong khóe môi, đôi mắt đẹp lưu chuyển xem còn ai dám nói cái gì.
Chỉ thấy đấm người cúi đầu thật thấp, có một người hét lên:
"Tiểu thư, chúng tôi không nhìn thấy gì hết!"
Sau đó, lập tức chạy đi.
Nhiễm Bạch: "..."
Ta có làm cái gì đâu.
Nhiễm Bạch sờ sờ gương mặt bóng loáng như ngọc của mình, nhẹ gật đầu.
Hẳn là do mình quá đẹp, cho nên khiến cho bọn họ chạy hết.
Phong Lạc: "..."
Ký chủ, mặt cô đâu?
Lúc đầu Hứa Nhị tẩu còn muốn thông qua lời lẽ sai trái để Nhiễm Bạch phải chịu trách nhiệm, nhưng nhìn thấy bốn phía yên tĩnh, một bóng người cũng không có, cắn răng, một đám đồ vô dụng!
Dưới ánh mặt trời, Nhiễm Bạch thưởng thức hai tay thon dài trắng nõn của mình, nhếch miệng lên một độ cong hài lòng, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại ý nghĩ:
Đem đôi tay này mãi mãi bảo tồn lại.
Dung nhan dịch lão, phong hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438536/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.