Trong chốc lát, Hứa Khả Khả sắc mặt tái nhợt, tay không tự chủ nắm chặt đơn xét nghiệm:
"Tô Dạ Hiên —— "
Tô Dạ Hiên nhếch miệng lên trào phúng cười, giọng điệu lãnh khốc:
"Chẳng qua là một con sủng vật tôi nuôi lúc nhàm chán, cũng xứng tới công ty?"
Dũng khí lúc nãy muốn đến gặp Tô Dạ Hiên, giờ phút này cảm xúc của Hứa Khả Khả ầm ầm sụp đổ, không còn một chút.
Mấp máy bờ môi, lộ ra mấy phần thê lương, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng nhìn một màn trước mắt, khóe môi cong cong:
"Chậc chậc chậc, thật là phiền phức."
"Anh trai, giai nhân ở trước mặt, sao lại không biết thương hương tiếc ngọc như thế?"
Nhiễm Bạch cười đi vào, âm cuối nhẹ nhàng cai lên, lộ ra có mấy phần hoạt bát.
Tô Dạ Hiên nhìn thấy Nhiễm Bạch, trong lòng nổi nóng, trên mặt lại không hiện ra chút nào, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Sao hôm nay em gái lại có thời gian rảnh rỗi tới công ty vậy?"
Nhiễm Bạch vén sợi tóc, nụ cười xán lạn:
"Thích thì đến, muốn cản cũng không được."
Tô Dạ Hiên: "..."
Ha ha.
Nhiễm Bạch tiến lên nắm lấy tay Hứa Khả Khả, dùng sức rất lớn.
Hứa Khả Khả nhẹ hít sâu một hơi, không nói gì thêm, khẽ nhíu lại lông mày cho biết rằng mình rất đau.
Tô Dạ Hiên nhìn Nhiễm Bạch và Hứa Khả Khả đứng chung một chỗ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bị phản bội.
Chẳng lẽ Hứa Khả Khả mắt mù? Không nhìn ra hắn và Tô Bạch không đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438528/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.