Diệp Vũ Tư ngồi ở trên ghế sa lon, thật lâu chưa tỉnh hồn lại, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói của Nhiễm Bạch:
Vì sao không rời khỏi Diệp gia?
Vì sao?
Trong mắt Diệp Vũ Tư trở nên thâm trầm. Cô ta không ngốc, tự nhiên biết, vô lợi không khởi sự.
Như vậy, cô ta có gia trị đối với Diệp gia, đồng thời cũng có giá trị nếu đi theo Tô Bạch.
Nên lựa chọn tại cái nào?
"A..., tiểu thư, sao cô còn ngồi ở chỗ này, Tô tiểu thư đã đi nửa ngày."
Nghe lời nói của giúp việc Ngô, Diệp Vũ Tư trong mắt sáng lên.
Đúng vậy, cô ta không thể vĩnh viễn dừng lại ở nguyên một chỗ.
Đã vì Diệp gia mà trả giá nhiều như vậy, tại sao còn muốn đưa mình ra bồi lợi ích?
Đã như vậy, vì sao không vì mình mà sống một lần?
Đánh cược một lần.
Thua, cũng coi như không còn gì tiếc nuối. Thắng, đó chính là thuận theo thiên địa.
"Ký chủ, cô tìm Diệp Tư Vũ làm gì?"
Phong Lạc tò mò hỏi.
Cho tới bây giờ, ký chủ cũng sẽ không làm việc vô ích, thế nhưng Diệp Tư Vũ không có quan hệ gì với kịch bản cả, chỉ là một đại tiểu thư bình thường mà thôi.
"Không có gì."
Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, hiển nhiên không muốn nhiều lời, Phong Lạc cũng thức thời không hỏi nữa.
Trở lại Tô Gia, Tô mẹ là đầu tiên nghênh đón, không kịp chờ đợi mà hỏi:
"Bạch Bạch à, người bạn kia thế nào?"
Nhiễm Bạch: "..."
Tại sao phải quan tâm cái vấn đề này?
"Rất tốt."
Nhiễm Bạch xán lạn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438522/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.