Bất quá, nhìn thấy tứ thế như không muốn sống của những người này, những tên thiếu gia ăn chơi kia lại tò mò, rốt cuộc là ai khiến cho bọn họ điên cuồng như vậy. Có người còn tự luyến nghĩ đến là do chính mình, đừng mà! Ngươi đâu phải là minh đâu? Lên tin tức đầu đề vui lắm sao? Trở về sẽ bị đánh gãy chân mất. Nhân viên lễ tân nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng gọi điện thoại cho giám đốc, âm thanh run rẩy mà nói: "Giám đốc, không ổn, phóng viên xông tới!" Bên kia điện thoại, giám đốc đang voi cùng chính thoải nằm ở trên giường, một thân bụng phệ, làn da đầy dầu mỡ, buồn nôn đến cực điểm. Đang ôm một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi, giọng nói mang theo nổi nóng, không vui nhíu mày: "Gọi tôi có chuyện gì? Việc này mà cũng phải gọi cho tôi à?" Phải biết, ông ta vừa mới tiến vào trạng thái, kết quả một tiếng chuông điện thoại liền doạ tiểu huynh đệ của ông ta suýt nữa thì không được! "Cô có biết thời gian của tôi rất ít không hả, tôi đang bận! Có cái việc nhỏ ấy cũng gọi điện thoại cho tôi, tôi thuê cô để làm gì, hả?" Nhân viên lễ tân cứ như vậy bị giám đốc mắng cẩu huyết lâm đầu, đợi ông ta ngừng nói chuyện, nhân viên lễ tân mới lắp bắp: "Không phải, là thật, tất cả phóng viên truyền thong đều đến, đã xông vào khách sạn!" Giám đố khinh thường hừ một tiếng, sau đó trực tiếp nhảy dựng lên, thanh âm bén nhọn chói tai: "Cô nói cái gì!" Nhân viên lễ tân bị lời nói trong điện thoại làm giật mình, hốt hoảng nói: "Là thật." "Thế sao cô không nói sớm!" Nhân viên lễ tân: "..." Tôi cũng rất vô tội, trước đó rõ ràng đã nói, nhưng ông không tin mà. Đương nhiên, lời này nhân viên lễ tân cũng chỉ dám nói ở trong lòng. "Cmn!" Ông ta hùng hùng hổ hổ phun ra một câu thô tục, vội vàng mặc quần, cũng không lo được người phụ nữ ở trên giường, trực tiếp xông ra ngoài: Nếu thật sự xảy ra sự tình đấy, vị trí giám đốc này coi như xong! Để lại cô gái kia ai oán ngồi ở trên giường, Ngủ xong liền chạy, người gì vậy chứ, thật là. ... Nhiễm Bạch ở một nơi bí mật gần đó, tràn đầy phấn khởi tới chen chúc cùng các phóng viên, khoé miệng cong cong. A, lễ vật mà ta tặng cho anh trai, có thích không? Phong Lạc: "..." Bọn họ sẽ thưởng thức một bức tranh tình dục sống động. "Ký chủ, thế nào? Tôi đã xử lý tất cả camera giám sát rồi!" Phong Lạc tranh công nói, oa oa oa, nó rất muốn được ký chủ khen một lần, như vậy rất có cảm giác thành công a a a! Nhiễm Bạch vuốt vuốt lông mèo của Phong Lạc: "Ngoan..." Phong Lạc được sờ đến thoải mái dễ chịu, đã sớm quên việc tranh công: "Ừm hừ." Nhiễm Bạch trong mắt mỉm cười, nhưng sâu nơi đáy mắt lại không mảy may ý cười, cô xuất thần nhìn ấn ký trên cánh tay. A, lại rơi vào trạng thái ngủ say nữa rồi. Huyết Hồn, đã nhiều năm như vậy, tại sao vẫn ngu xuẩn như thế. Rõ ràng bị thương thì không được ngủ say, còn muốn giả bộ làm bộ dáng vô sự vô lo trước mặt cô. Nhiễm Bạch cong cong khóe môi. Hẳn là nên tăng tốc một chút. ... Mà Tô Dạ Hiên ở bên trong gian phòng Một cô gái xinh đẹp vũ mị, nhìn khoảng hai mươi tuổi, dáng người trước sau có lồi có lõm,, ngực size D. Tô Dạ Hiên nhếch miệng lên vô lại cười, ánh mắt không hề che giấu chút nào, nắm lấy cái cằm của cô gái, thuận thế đẩy lên trên giường, Khí tức xung quanh mập mờ không ngừng lên cao, nam trên nữ dưới làm người mơ màng. "Không kịp chờ đợi như thế, hả?" Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, Tô Dạ Hiên ánh mắt nóng bỏng nhìn người dưới thân. Tịch Nhược Hàm khẽ cười một tiếng, trêu chọc nhìn Tô Dạ Hiên, mập mờ nói: "Chẳng lẽ Tô Thiếu không muốn sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]