Nhiễm Bạch: Ha ha.
Đi sâu vào rừng cây, sương máu càng ngày càng đậm, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Phong Lạc nhíu mặt lại, khó chịu nén lại cảm giác buồn nôn.
Nhìn thấy Nhiễm Bạch sắc mặt như thường, nhịn không được hỏi:
"Kí chủ, ngươi không khó chịu sao?"
Nhiễm Bạch nhíu mày, dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Phong Lạc:
"Có thể phong bế giác quan mà."
Phong Lạc: "..."
Nó tuyệt không thừa nhận người vừa hỏi câu đó là nó.
Ừm, nhất định không phải nó.
Đi đến bên bờ vực, nhìn xuống không thấy đáy vực đâu, làm người nhìn có cảm giác đầu váng mắt hoa, một ngã xuống cái chắc chắn là thịt nát xương tan. Sương máu tràn ngập mù mịt, gần như thấy không rõ đường phía trước.
Nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ không ai chú ý không tới cái vách núi này. Vạn nhất cứ tiếp tục đi về phía trước sẽ trực tiếp rớt xuống vách núi, vậy liền thật chơi xong.
Nhiễm Bạch nhìn xem đáy vực tăm tối, khoé miệng khẽ cười, thả người nhảy xuống, thân thể rơi thẳng xuống vách núi.
Vô số sương máu vờn quanh bên người Nhiễm Bạch và Phong Lạc, nhìn như đang vận sức chờ phát động, xác nhận không còn gì nguy hiểm sẽ thôn phệ bọn hắn.
Phong Lạc bị hù đến hồn phi phách tán, hét ầm lên:
"Kí chủ ngươi nổi điên cái gì vậy!"
Meo meo! Ngươi muốn chết nhưng ta vẫn chưa muốn chết đâu!
Nó còn có vô số thời gian tốt đẹp chưa dùng tới, nó còn chưa hố chết người kia, nó làm sao liền có thể chết được?
Nó còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438506/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.