Phong Lạc: "..."
Không hiểu không khí quỷ quái là chuyện gì xảy ra?
Bọn họ có phải đang nói sai mục đích rồi?
Thật... Buồn cười.
Nghĩ như vậy, Phong Lạc trực tiếp cười ha hả bên trong không gian hệ thống.
Nói chung, rốt cuộc là Cố Vận Dịch có bệnh hay không có bệnh?
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Cố Nam Thành dường như cũng ý thức được có chút không đúng, bất đắc dĩ nói:
"Nhiễm Bạch cô nương, lão tam mắc bệnh từ trong bụng mẹ, nhiều năm nay đều trị không khỏi, bây giờ cũng là dáng vẻ bệnh trạng."
Nhiễm Bạch nói lời kinh người, tuyệt không cảm thấy mình nói không đúng:
"Ta đã chữa khỏi cho Cố Vận Dịch rồi."
Cố Nam Thành nghe nói như thế, bàn tay run một cái, suýt chút nữa là chén trà đổ ra, cũng may mấy làm đế vương cũng đủ để hắn ổn định:
"Nhiễm Bạch cô nương, ngươi nói thật?"
Nhiễm Bạch nhàm chán vuốt vuốt một sợi tóc trong tay, giọng điệu đạm mạc nói:
"Ừm."
Cố Nam Thành cũng không hoài nghi Nhiễm Bạch sẽ đùa với hắn, dù sao, một người có thân phận bất phàm và khí thế tôn quý như vậy, đâu cần gì phải lừa hắn?
"Cho nên, ngươi sẽ nói ra hết những việc liên quan đến nguyền rủa."
"Ừm."
Cố Nam Thành còn đắm chìm trong việc bệnh của Cố Vận Dịch đã khỏi, trong lúc nhất thời không có nghe thấy tiếng Nhiễm Bạch:
"Liên quan việc nguyền rủa, nói ra tất cả cho ngươi biết."
Nhiễm Bạch cường điệu nói.
Cố Nam Thành trong mắt xẹt qua một tia do dự, dù sao nguyền rủa can hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438491/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.