Từ tuổi trẻ khinh cuồng, đến đầu bạc trắng tóc, Nhiễm Bạch, tớ sẽ mãi mãi, mãi mãi chờ cậu.
―― Tiêu Lâm
Mười năm sau,
Tiêu Lâm từ trong công ty đi ra,
Hắn hôm nay, đã là tổng giám đốc một công ty. Không dựa vào bất luận kẻ nào trợ giúp, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Tiêu Lâm đi vào tiệm bánh kem, cẩn thận chọn chiếc bánh kem có kiểu dáng tinh xảo. Khóe miệng có chút giương lên, hôm nay là sinh nhật Bạch Bạch, hắn muốn cho Bạch Bạch món quà sinh nhật tốt nhất.
Về đến nhà, gian phòng trống rỗng, lộ ra phá lệ lạnh lẽo.
Tiêu Lâm nhìn nhẹ qua đến trong lòng khẽ đau nhức, đem bánh kem cẩn thận từng li từng tí để lên bàn.
Hắn lấy ngọn nến cắm ở bên trên bánh kem, vừa cười vừa nói:
"Bạch Bạch, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu muốn ước nguyện gì không?"
Không ai trả lời, Tiêu Lâm vẫn cười như cũ.
Lại không biết, phía sau nụ cười này, ẩn giấu đi bao chua xót?
Dưới ánh nến, cũng không nhìn thấy khuôn mặt nhu hoà của thiếu nữ.
Tiêu Lâm nắm chặt phù bình an trên cổ, nhiệt độ truyền lại đến lòng bàn tay của hắn.
Đây là món quà sinh nhật duy nhất mà Bạch Bạch tặng lại cho hắn.
"Bạch Bạch, trước đó là cậu ăn sinh nhật cùng tớ. Hiện tại, tớ sẽ bồi tiếp cậu qua mỗi một cái sinh nhật."
Tiêu Lâm chậm rãi ăn bánh kem, không rõ ràng lại nếm ra hương vị đắng chát.
. . .
Bây giờ hiệu trưởng đã lộ ra già nua, ở giữa mí tóc bất tri bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438441/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.