Hiện tại Ôn Ngôn phi thường rõ ràng, nhiệm vụ lần này hắn nhất định sẽ thua. Thua thì cứ thua đi, nhưng hắn nhất định sẽ không từ thủ đoạn mà huỷ hoại Lăng Bạch triệt để.
Cuối cùng, Ôn Ngôn bị cảnh sát mang đi, lúc đi ngang qua cô, Ôn Ngôn hướng Nhiễm Bạch làm khẩu ngữ:
"Lăng Bạch, cô chờ đấy."
Nhiễm Bạch nhìn Ôn Ngôn bị mang đi, trong mắt không có chút sợ hãi nào.
Chậc chậc, đồ chơi nhanh xấu như vậy, thật không vui tí nào.
Tiêu Lâm nhìn khuôn mặt không biểu tình của Nhiễm Bạch tưởng là Nhiễm Bạch bị dọa sợ. Đặc biệt đau lòng an ủi:
"Bạch Bạch, không sao cả, người xấu đã đi rồi."
Nhiễm Bạch: ". . ." Cậu xem tôi là đứa con nít ba tuổi mà dỗ à!
Hiệu trưởng nhìn thấy Tiêu Lâm ôn nhu an ủi Nhiễm Bạch, ánh mắt lấp lóe, từ khi Tiểu Nhu qua đời đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Lâm kiên nhẫn đối tốt với một người như thế. Nhưng mà em gái của Lăng Vũ, lại là con gái riêng của Lăng gia, thân phận này có chút phiền phức.
Tiêu Lâm nhìn hiệu trưởng, có chút không được tự nhiên nói một tiếng cảm ơn.
Hiệu trưởng miễn cưỡng cười một cái, trong lòng có chút đau đến mức hít thở không thông, con của mình lại đối với xử xa lạ như thế đối với mình, bản thân ông thật đúng là thất bại mà.
"Không có gì, không cần phải nói cảm ơn."
Tiêu Lâm cũng không để ý đến ông, đưa Nhiễm Bạch về lớp học.
Hiệu trưởng nhìn Tiêu Lâm rời đi, sắc mặt một lần nữa trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-chu-cua-ta-la-ac-ma/438419/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.