Ngô Du mỉm cười chạm ly vào ly hắn: “Từ nay về sau, thắng lợi của tôi chính là thắng lợi của anh.”
Trần thiếu lạnh nhạt nói: “Đưa tao đi gặp cha mẹ.”
Ngô Du kéo hắn lên: “Đi thôi, có điều anh không nên nói những câu lung tung vô dụng.”
Trần thiếu gạt tay hắn ra.
Hai người cưỡi con chó Golden của hội Băng Sương, dẫn theo một đám thuộc hạ đi đến nhà Trần Thanh Nham.
Thời tiết ấm dần, ánh dương hắt xuống làm người ta thấy biếng nhác, ngay cả con Golden kia cũng ngáp ngủ, vừa vẫy đuôi vừa chậm rãi bước đi, hai người ngồi trên người nó, mắt to trừng mắt nhỏ.
Trần thiếu biết Ngô Du cố ý rêu rao. Hiện tại hai bên đường phố người đứng chật ních, họ đều đang nhìn kết cục của Trần thiếu – kẻ từng uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi. Thế nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là tuy Trần thiếu trông có chút tiều tụy, nhưng lại ăn mặc sạch sẽ, không hề nhếch nhác, ngồi bên cạnh Ngô Du nhìn kiểu gì cũng giống một vị khách quý chứ không phải tù nhân. Trần thiếu cảm thấy mỉa mai, phải chăng hắn nên cám ơn Ngô Du đã giữ lại cho hắn một chút sĩ diện.
Ngô Du híp mắt, nhìn dáng núi phía xa: “Thành phố này rất đẹp, tôi đến đây là không muốn đi nữa.”
Trần thiếu cười lạnh một tiếng: “Tao cũng nhìn ra được.”
Ngô Du cười: “Tôi muốn cùng anh sống tốt ở đây, chuyện này còn phải xem anh có thức thời hay không.”
Trần thiếu trừng hắn: “Nếu là mày, mày thấy đây có phải vấn đề thức thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1344186/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.