Sở Tinh Châu khẽ nói: “Nếu anh cứ cảm mãi, em sẽ vẫn ở lại đây làm phiền anh, chi bằng anh sớm khỏe lên một chút phải không.” 
Dung Lan trầm giọng nói: “Sở Tinh Châu, nếu cậu thật sự tôn trọng tôi thì để tôi thanh tĩnh một chút, đừng có đến làm phiền tôi nữa.” 
Sở Tinh Châu khó khăn nói: “Chỉ có chuyện này em không làm được.” 
“Đừng ép tôi phải ra tay!” 
“Anh ra tay đi.” Sở Tinh Châu nhìn thẳng vào mắt hắn: “Dù anh có giết em, em cũng chấp nhận.” 
“Cút… Cút khỏi đây!” Dung Lan vung tay lên, trong tay chợt lóe một luồng sáng mãnh liệt, Sở Tinh Châu nhắm mắt theo bản năng. Chờ khi mở mắt ra, hắn đã không thấy bóng dáng Dung Lan đâu nữa. 
Sở Tinh Châu khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên nhìn thấy áo khoác Dung Lan vắt trên ghế. Hắn đi qua cầm lấy, đặt lên mũi hít sâu một hơi, cảm giác hơi thở vẩn đục trong buồng phổi trở nên thanh mát. Sở Tinh Châu nắm chặt áo khoác, xoay người rời đi. 
Dung Lan khép mình lại. Hắn vốn cực ít khi phong bế, nhưng bây giờ nhiều khi đến vài ngày hắn cũng không bước ra khỏi phòng này một bước. Từ sau khi thăng cấp đến cấp bốn, nhu cầu ăn uống với dị nhân mà nói không còn cao nữa, dù không ăn trong một thời gian cũng không chết đói nên Dung Lan cứ không gặp ai, cứ trốn tránh như vậy. Quản gia lo đến độ mỗi ngày đều đi đi lại lại trước phòng hắn cả buổi, sợ cậu chủ của mình chết trong phòng mà không ai biết. Cứ cách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1344172/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.