24810381185a1d4502aa3aad4a
Bàn tay nắm chặt giao hòa, suốt đời này sẽ không tách ra.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Thành Thiên Bích đã rời giường đi rèn luyện, Tùng Hạ cũng dậy chuẩn bị thức ăn. Tâm trạng của cậu rất tốt, vừa nấu ăn vừa không nhịn được ngâm nga.
Mùi trứng chiên vừa tỏa ra, mũi cún con của Đặng Tiêu đã theo mùi chạy xuống, bám vào cửa phòng bếp, vừa dụi mắt vừa nói: “Tùng ca, anh làm gì mà sáng sớm đã nấu thế, đã tới giờ cơm đâu.”
Tùng Hạ cười: “Cũng đã tới giờ cậu dậy đâu.”
“Em ngửi thấy mùi nên xuống ngó cái, còn tưởng đang nằm mơ nữa, hóa ra anh nấu thật, làm em đói quá phải tỉnh, he he.”
“Cái này không phải nấu cho cậu, bữa sáng của mọi người lát anh mới nấu.”
“A, vậy anh nấu cho ai?” Đặng Tiêu ngóng trông liếc nhìn lò nướng, dáng vẻ khao khát.
Tùng Hạ cười: “Hôm nay anh với Thiên Bích đi câu cá.”
Đặng Tiêu chớp mắt, ra vẻ sáng tỏ: “À hẹn hò.”
Tùng Hạ cười mà không nói.
Đặng Tiêu xán tới, cười hì hì: “Tùng ca, trứng cuộn nhìn ngon thật đấy, em lấy một miếng được không.”
Tùng Hạ đẩy đầu cậu ta ra: “Còn chưa đánh răng, qua một bên đi.”
“Tùng ca, hai miếng, hai miếng nha.” Đặng Tiêu không buông tay lẽo đẽo theo sau Tùng Hạ, cho đến tận lúc Tùng Hạ đưa cho mình hai miếng trứng cuộn giòn xốp nóng hổi mới chịu tha, cầm miếng trứng chuẩn bị quay về ổ chăn hưởng thụ.
“Này, Tiểu Đặng.”
“Dạ?”
“Đến giờ cơm nhớ dặn Trang Nghiêu ăn đấy, gần đây không biết cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1344139/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.