Ngô Du cũng hừ lạnh một tiếng: “Tôi vừa không phải tay sai cũng chẳng phải cấp dưới của mấy người. Chúng tôi vào sinh ra tử trên chiến trường, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết sự thật cũng không có? Chỉ vì mấy người cho rằng chúng tôi biết chuyện rồi thì sẽ từ bỏ?”
Ba người thương lượng qua, quyết định về Tây Ninh trước, sau khi báo lại tình hình trước mắt cho nhóm Tùng Chấn Trung rồi sẽ tính bước tiếp theo.
Do đường xá xa xôi nên Tùng Hạ cần không ngừng bổ sung năng lượng cho Thành Thiên Bích thì hắn mới có thể duy trì hình thái nguyên tố hóa bay lượn. Chỉ khổ Trang Nghiêu và Tùng Hạ, kiểu gì cũng không thoải mái như ngồi trên lưng chim được.
Tùng Chấn Trung vẫn dùng thiết bị kiểm tra hướng đi của ngọc Con Rối, sớm biết họ đang di chuyển về Tây Ninh nên trước tiên đã phái chim chóc đi tiếp ứng. Trước khi mặt trời lặn, ba người về đến Tây Ninh.
Tùng Chấn Trung vừa thấy họ về đã hỏi liên thanh không dứt hơi, Trang Nghiêu nói: “Nói ra thì dài, mang hộp bảo vệ đến cất ngọc Con Rối vào trước đã.”
Sau khi đặt ngọc Con Rối vào hộp bảo vệ, Tùng Hạ thở phào một hơi, cảm thấy hòn đá đè lên ngực mấy ngày qua rốt cuộc đã bị chuyển đi.
Trang Du nói: “Tại cấm khu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tùng Hạ nhìn Trang Du một cái, hiển nhiên không định nói trước mặt hắn.
Trang Du khoanh tay ôm ngực nhìn cậu, châm chọc: “Tôi đã đọc được đa phần ký ức của Trang Nghiêu, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1344123/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.