Chú ý: Đây là chương thứ 5 trong ngày, chương trước – Chương 261 Chương 262 5aa471417fe059230a91baa8851c4ee3 Chưa bao giờ Tùng Hạ phải trải qua cuộc chiến khốc liệt thê thảm như vậy… Thành Thiên Bích vội la lên: “Ai? Mục Phi?” Giọng nói kích động của Tùng Hạ vang lên lẩy bẩy: “Mục Phi, là Mục Phi, anh ấy đến rồi… họ… họ đến rồi!” “Cách bao xa? Bao lâu nữa mới đến?” “Tôi… tôi không biết.” Tùng Hạ luống cuống: “Máy liên lạc, máy liên lạc đâu?” Thành Thiên Bích đưa máy liên lạc cho cậu. Tùng Hạ giơ tay nhận lấy, cơ thể lảo đảo, lung lay sắp đổ. Thành Thiên Bích vội ôm chặt lấy cậu, cau mày: “Anh chữa thương cho mình trước đã.” Tùng Hạ không chờ được đến lúc làm những chuyện đó, bật máy liên lạc, la lớn: “Chú, Mục Phi đến rồi, mọi người dò ra không, Mục Phi đến rồi!” Tùng Chấn Trung vội la lên: “Cháu nói gì? Mục Phi? Họ đến rồi? Phía Đông Bắc không có bất cứ động tĩnh nào hết.” “Cháu không biết, nhưng quả thật cháu cảm giác được dao động năng lượng của họ, cháu tuyệt đối không nhận nhầm. Họ cách chúng ta không bao xa, đang bay tới phía chúng ta.” Giọng nói của Tào Tri Hiền truyền đến từ máy liên lạc: “Mọi người cố chống đỡ, chúng tôi đang nghĩ cách tiếp viện, nhất định phải chống đỡ!” Tùng Hạ run giọng: “Chúng tôi… có chết cũng đợi Mục Phi đến nơi.” Thành Thiên Bích đoạt lấy máy, lạnh lùng nói: “Anh lập tức chữa thương cho mình, những người khác cũng đang chờ anh. Chu Phụng Lam, Myron, hai người nghĩ cách giữ chân mực khổng lồ thêm vài phút!” Lúc này Chu Phụng Lam cũng chẳng buồn quan tâm Thành Thiên Bích đang “ra lệnh” cho mình. Mỗi phút mỗi giây từ thời khắc này trở đi, nói nhỏ thì liên quan đến một đêm nỗ lực và hy sinh của họ, nói lớn thì liên quan đến tồn vong của cả loài người. Sự trợ giúp của Thông Ma là hi vọng cuối cùng của họ, như những gì Tùng Hạ đã nói, có chết họ cũng phải đợi đến lúc Thông Ma tới nơi. Chu Phụng Lam và Myron không chút do dự bay đến phía mực khổng lồ đã lặn xuống. Tùng Hạ ép thần trí trở về từ đau xót và tuyệt vọng, bắt đầu nhanh chóng hấp thu năng lượng từ thi thể trôi nổi trên mặt biển, toàn lực chữa trị vết thương trên người mình. Sau khi chữa khỏi cho mình, cậu chia năng lượng ra làm mấy phần, lần lượt đưa vào vài người bị thương khác. Cậu vốn định cứu người bị nặng nhất trước tiên, nhưng sau khi cân nhắc một lượt thì lại chẳng thể phân được ai thương nặng hơn ai cả. Diêu Tiềm Giang, Al, Thẩm Trường Trạch, Dung Lan… tất cả đều có vết thương trí mạng. Lý Đạo Ái, Sở Tinh Châu bị thương nhẹ. Năng lượng của những người khác cũng đã bắt đầu báo động, may mà Jacqueline đã chữa cho Ngô Du… à mà khoan? Tùng Hạ nhìn Jacqueline ngồi trên tấm đệm bằng tảo biển cách đó không xa, ngẩn cả ra. Jacqueline lúc này toàn thân trần trụi, làn da trắng như tuyết và mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh bình minh chiếu rọi, trông cô cao quý mĩ lệ tựa như vị thần trong thần thoại Hy Lạp. Trên gương mặt hoàn mỹ nhuốm màu mệt mỏi song cũng không làm giảm đi chút mỹ miều nào, nhưng… ánh mắt Tùng Hạ không nhịn được chuyển đến bộ ngực bằng phẳng kia. Jacqueline nhìn cậu một cái: “Có thôi nhìn tôi không?” Giọng nói vẫn trong vắt rung động lòng người như trước, lúc này nghe vào lại thấy hơi khó phân biệt nam nữ. Đối với khuôn mặt kia, Tùng Hạ vẫn mang ác cảm mắc tội nhìn lén cơ thể phái nữ, cậu vội chuyển tầm mắt, tập trung chữa trị cho những người khác. Trên tảo biển còn có vài người cử động được, cũng giống Tùng Hạ, vừa rồi căn bản không có tâm tư chú ý đến người khác có ở trần hay không vì sau khi nguyên tố hóa, tất cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều trần truồng hết. Theo ánh mắt Tùng Hạ, họ đều nhìn về phía Jacqueline, đều mang nét mặt vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ. Jacqueline đứng lên, hào phóng trưng ra cơ thể cao lớn hoàn toàn nam tính của mình trước mắt mọi người, mỉm cười: “Tôi thích mặc đồ nữ, có vấn đề gì không?” Tất cả đều âm thầm quay đầu đi. Những tiếng nổ liên hoàn trên mặt biển hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Máy bay chiến đấu trên trời điên cuồng ném xuống đợt tên lửa cuối cùng. Sau khi dùng hết tên lửa, họ bất chấp nguy hiểm sẽ bị đánh rơi mà từ trên cao lao xuống, thay đổi phương pháp tấn công bằng cách dùng súng phóng lựu [298] loại nhỏ. Cho dù thương tổn từ súng phóng lựu đối với mực khổng lồ thật sự hữu hạn nhưng dẫu chỉ có thể cầm chân nó được một giây thì cũng đáng để mạo hiểm rồi. [298] Súng phóng lựu: 1tC5+se5wfG1rw==0wE78t07Eplo Hình thể của mực khổng lồ quyết định chuyện trong vùng biển này, bất luận nó lặn xuống thế nào thì cũng chẳng thể cách mặt nước được quá xa. Lúc này trời đã tờ mờ sáng, từ trên mặt biển nhìn xuống, có thể nhìn thấy cái bóng khổng lồ hình thành dưới nước của nó. Chu Phụng Lam và Myron liếc nhau, Myron cười khà: “Người anh em, chúng ta chơi lớn một phát đi.” Chu Phụng Lam cười ha ha: “Ông tướng này, tiếng Trung tiến bộ nhanh lắm. Được, chúng ta chơi lớn một phát.” Hai người bắt tay nhau, năng lượng Kim mãnh liệt sôi trào trong cơ thể, cuối cùng hòa vào cùng nhau, bộc phát ra dao động năng lượng kinh thiên động địa. Quả cầu điện từ chói sáng lóa mắt lấy họ làm trung tâm, cấp tốc bành trướng. Bốn phía quanh quả cầu dấy lên cơn bão điện từ rất mạnh, hút hết tất cả xác máy bay rơi tan trên biển vào trong đó. Tất cả máy bay khác đều kéo mình lên cao, không dám lại gần. Quả cầu điện từ khuếch tán càng ngày càng lớn, cuối cùng hình thành một quả cầu sấm sét vĩ đại cuốn theo vô số kim loại sắc bén. Nó tựa như một mặt trời nhỏ màu vàng đen, “nổi” trên mặt biển, chiếu sáng hết nửa bầu trời. Cảnh tượng giống như tận thế vậy, không, nơi họ đang đứng đã là tận thế từ lâu rồi. Quả cầu điện từ đó bị ném mạnh xuống đại dương, đánh vào cái bóng dưới nước của mực khổng lồ. Nước biển thành chất dẫn điện lợi hại nhất, khiến tất cả tôm cá trong vùng biển này trong nháy mắt bị dòng điện đốt cháy thành than. Quả cầu tan ra trong nước biển, tất cả kim loại sắc bén đều đâm vào cơ thể mực khổng lồ. Mực khổng lồ muốn vung vẩy xúc tu ngăn cản, nhưng cơ thể đã tê rần bởi dòng điện, xúc tu như nặng tới ngàn cân, làm thế nào cũng không thể khống chế. Nếu không phải nó có hình thể khổng lồ thì kết cục tuyệt đối là mất mạng tại chỗ. Mực khổng lồ lại bị thương nặng, nhưng lúc này đây nó không phẫn nộ đánh trả nữa, có lẽ nó biết giờ không phải lúc thích hợp để ham chiến, hoặc có lẽ nó đã sớm cảm giác thấy có một sinh mệnh siêu cấp mang cường độ năng lượng ngang tầm với mình đang di chuyển từ phương Bắc đến Hoa Nam, chỉ e đây mới là nguyên nhân khiến nó vội vã trở về khe biển. Dù sao cũng đã trải qua một đêm ác chiến, nó cũng đã tiêu hao quá lớn, nếu phải chiến đấu với một sinh mệnh siêu cấp, thắng bại khó liệu. Bị giật điện ảnh hưởng với hành động khiến nó trôi nổi không thể tự khống chế trong nước vài phút, cũng vì để kéo dài chút thời gian này mà Chu Phụng Lam và Myron đã hao sạch năng lượng toàn thân, được Thành Thiên Bích kéo về. Thành Thiên Bích nhìn về phía Jacqueline, nói: “Mực khổng lồ đã chìm sâu ít nhất 50 mét, có lẽ chúng ta còn có thể dùng tảo biển giữ chân nó một lát.” Jacqueline nhắm nghiền mắt, thở dài: “Tôi không đủ năng lượng.” Tùng Hạ lúc này còn đang chữa thương cho mấy người, căn bản không thể phân thân bổ sung năng lượng cho vài dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cấp bốn bên này. Sở Tinh Châu nhìn về phía Lý Đạo Ái vừa bị mực khổng lồ chụp bay: “Anh đã đỡ chưa?” Lý Đạo Ái nghiến răng: “Tôi làm được!” Sở Tinh Châu nói: “Chúng ta là sức chiến đấu cuối cùng, nếu Thông Ma mà mấy người nói còn chưa đến…” “Nhất định sẽ đến!” Tùng Hạ nhìn về phương Bắc, kiên định. Sở Tinh Châu ôm Dung Lan nửa hôn mê trong lòng đặt xuống tảo biển: “Anh ta giao lại cho anh.” Hai người đứng lên, bay đến vùng biển nơi mực khổng lồ biến mất. Đứng trên mặt biển, họ nhìn cái bóng khổng lồ vô biên vô hạn dưới chân, Sở Tinh Châu nói: “Anh phải phối hợp với tôi sử dụng sức mạnh hố đen, sức mạnh ấy nhất định có thể kéo được mực khổng lồ lên lại, nhưng khả năng này rất nguy hiểm, chính tôi cũng không thể hoàn toàn khống chế, nếu vượt tầm kiểm soát, chúng ta sẽ vì không chịu nổi nguồn lực này mà tan xương nát thịt.” Lý Đạo Ái lạnh nhạt nói: “Làm đi, cũng đến bước này rồi.” Hai người bắt tay nhau, để năng lượng Thổ qua lại, dung hợp trong cơ thể nhau, cuối cùng bộc phát ra dao động năng lượng vô cùng khổng lồ. Cơ thể hai người trong nháy mắt hóa thành hư không, lấy họ làm trung tâm, một hố đen loại nhỏ bỗng chốc hình thành. Hố đen dần dần mở rộng, tựa như con đường nối liền với thế giới khác, bắt đầu điên cuồng hấp thu mọi thứ trước mắt nó, tất cả mọi thứ, nước biển, động vật biển, xác máy bay và mảnh vỡ tên lửa… mọi thứ trước mặt hố đen đều bị điên cuồng hấp thu vào trong, sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không để lại chút vết tích gì. Sức hút từ hố đen khiến nước biển chảy ngược, tất cả sinh vật dưới đáy biển đều bị kéo giật lên từ dưới nước, hố đen vĩ đại không có đáy và cũng không có giới hạn, bất cứ sinh vật nào cũng chẳng thể chống lại lực hút từ trung tâm hố đen cả, ngay cả mực khổng lồ cũng dần dần… dần dần bị kéo ra từ độ sâu hơn sáu mươi mét dưới nước. Dung Lan đặt đầu nằm nghiêng trên tấm tảo biển, mái tóc dài màu bạc nhấp nhô theo gợn sóng, hai mắt mê man cố tìm kiếm tiêu cự. Khi cuối cùng thì hắn cũng nhìn rõ hố đen khổng lồ kia thì lập tức giãy dụa muốn đứng dậy. Jacqueline đè hắn xuống: “Anh làm gì, Tùng Hạ đang chữa thương cho anh.” “Không được…” Dung Lan nhìn chăm chăm vào hố đen: “Sở Tinh Châu… không được… ngăn hắn lại, mau ngăn hắn lại!” Thành Thiên Bích nhìn hố đen đang nuốt chửng trời đất, lắc đầu: “Đã chẳng còn ai ngăn được nữa rồi.” Dung Lan gắng gượng bò lên, hô to về phía hố đen: “Sở Tinh Châu, dừng lại! Dừng lại–” Lúc này Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái, thật ra đã không còn là chính mình nữa rồi. Sức mạnh hố đen vô cùng khổng lồ đang vượt khỏi tầm kiểm soát của họ, sự phối hợp của hai người trong nháy mắt đã đột phá năng lượng mà cấp năm có thể bộc phát ra, mà bất cứ người nào trong họ đều không có đủ thực lực cấp năm, vượt tầm kiểm soát gần như là chuyện không thể tránh khỏi. Nếu như vậy có thể hoàn toàn hút mực khổng lồ vào thế giới khác thì cũng đáng, nhưng họ chỉ lo khi chưa thể tiêu diệt mực khổng lồ mà mình đã tan xương nát thịt trước nó. Dung Lan tập trung chút năng lượng mà Tùng Hạ vừa khôi phục cho mình, hóa thành một luồng ánh sáng, bay về phía hố đen. Thành Thiên Bích hét lớn: “Anh sẽ bị hút vào trong đó!” Trong khoảnh khắc hố đen sắp mất kiểm soát, Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái đều lâm vào tình trạng bán hôn mê, họ cảm thấy cơ thể trở nên rất nặng, nặng đến mức ngay cả ngón tay cũng chẳng thể nâng được. Lòng họ đều biết mọi chuyện đều sắp kết thúc, một khi hố đen không thể khống chế được nữa, mực khổng lồ sẽ bị tiêu diệt hay họ sẽ lập tức bị hố đen nuốt chửng, chẳng ai biết cả, nhưng họ đã không còn chút sức nào để ngăn cản nữa rồi. “Sở Tinh Châu!” Một luồng ánh sáng thoáng hiện trong tầm mắt Sở Tinh Châu, hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt và mái tóc thả suông của Dung Lan. Dung Lan vốn vì chống lại lực hút của hố đen mà liều mạng đấu tranh, nét mặt có chút vặn vẹo. Lấy tốc độ của hắn, bây giờ muốn tránh vẫn còn kịp, nhưng hắn lại nửa bước không lui, cứ như vậy bị kéo vào hố đen từng chút từng chút một. Sở Tinh Châu mở to hai mắt, đầu óc trì trệ như bị đổ ụp một chậu nước đá, lập tức tỉnh táo không ít. Dung Lan hét lớn: “Sở Tinh Châu, thu hồi hố đen lại!” Sở Tinh Châu muốn kêu hắn đi, đi mau, nhưng lại không phát ra được tiếng nào. Hắn không thể khống chế hố đen, hố đen sẽ nuốt cả Dung Lan, Dung Lan sẽ rơi vào đâu? Thế giới bên kia hố đen, ngay cả hắn cũng không thể tưởng tượng. Không được… Dung Lan… Không được!! Một bàn tay Dung Lan đã bị hút vào trong hố đen, mắt thấy cơ thể hắn sẽ biến mất, Sở Tinh Châu gầm lên một tiếng phẫn nộ, hố đen đang liên tục khuếch tán đột nhiên bị kìm hãm, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu lui về. Lúc này Lý Đạo Ái cũng được ý chí cầu sinh kéo về một chút thần trí, đào rỗng tất cả năng lượng trong người giúp Sở Tinh Châu thu hố đen lại. Ngay khi nửa người của Dung Lan đều sắp bị hố đen nuốt chửng, hố đen đột ngột chợt tắt, biến mất ở giữa không trung, Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái hóa về hình người. Sở Tinh Châu vươn ra cánh tay vô lực, dùng hết sức toàn thân ôm lấy Dung Lan, ba người đồng thời rơi xuống lòng biển. Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu bay về phía mặt biển, muốn vớt ba người lên. Đúng lúc này, mực khổng lồ bị hố đen kéo lên mặt biển đang giơ bốn chiếc xúc tu điên cuồng đánh tới phía Thành Thiên Bích. Thành Thiên Bích vừa bắt được Sở Tinh Châu và Dung Lan, tốc độ hành động suy giảm rất nhiều, nháy mắt thổi bay cuồng phong, tạm thời hất cẳng được một cái xúc tu của mực khổng lồ. Đường Nhạn Khâu sửa lại dùng chân kẹp lấy Lý Đạo Ái, nắm lên một mũi tên phát nổ, không chút do dự bắn về phía một cái xúc tu khác. Nhưng mũi tên của Đường Nhạn Khâu đối với hình thể của mực khổng lồ mà nói thì lực sát thương thật sự bé nhỏ không đáng kể. Sau khi trúng tên, tốc độ của nó không giảm mà vẫn lao đến phía hắn, răng cưa sắc bén lóe sáng ác độc. Cơ thể Đường Nhạn Khâu rung động, hóa thành hình thái cấp bốn cuối cùng của mình, trong nháy mắt thân hình kéo dài, bắp thịt cường hóa, lông vũ bao trùm toàn thân, lưng mọc ra bốn cái cánh, xương ngực nhô về phía trước, tốc độ bay lượn lập tức tăng lên không chỉ gấp bội. Hắn bắt lấy Lý Đạo Ái, bay nhanh ra xa trốn thoát. Hai chiếc xúc tu của mực khổng lồ đuổi theo đánh tới, còn chưa chạm vào cơ thể Đường Nhạn Khâu thì răng cưa dài hơn mười mét đã trước một bước đâm xuyên qua bả vai hòng kéo hắn lại. Đường Nhạn Khâu nhanh chóng rút ra dao găm bên hông, không cần quay đầu đã một dao chặt đứt hàng răng cưa. Nhưng hắn vừa tránh thoát khỏi sự truy kích của xúc tu này thì một chiếc xúc tu khác đã gần ngay trước mắt, hắn không thể tránh thoát, để bảo vệ Lý Đạo Ái đang hôn mê bất tỉnh nên chỉ có thể nghiêng người ra đỡ. Hàng răng cưa sắc bén lập tức đâm thủng cơ thể hắn. “Nhạn Khâu!” Tùng Hạ đang bận rộn phía xa mắt trừng muốn nứt, cuống đến độ lúng túng, nhưng không thể hỗ trợ. Răng cưa lôi kéo cơ thể Đường Nhạn Khâu hòng kéo hắn vào giác hút của mình rồi ăn sống, Đường Nhạn Khâu không thể chống lại sức kéo từ bảy tám chiếc răng cưa, cơ thể bị kéo về hướng địa ngục hung tàn, hắn cố gắng ném Lý Đạo Ái về hướng Tùng Hạ. Lúc này Thành Thiên Bích còn đang vướng mắc với hai chiếc xúc tu khác. Dường như biết được tốc độ của hắn, mực khổng lồ lại duỗi ra ba chiếc xúc tu tấn công. Đối mặt với sự tập kích của năm chiếc xúc tu, trong tay còn ôm thêm hai người, Thành Thiên Bích không thể phân thân, tránh né hết sức chật vật. Hắn vừa không thể thoát thân lại vừa không thể đánh trả, lập tức rơi vào tình cảnh khó khăn nhất. Jacqueline tập trung năng lượng cuối cùng trong cơ thể bay đến phía Đường Nhạn Khâu sắp bị kéo vào trong giác hút, điên cuồng sinh trưởng tảo biển cuốn chặt lấy một chiếc xúc tu. Tảo biển chui vào trong răng cưa, kéo co cơ thể Đường Nhạn Khâu với mực khổng lồ. Trên người Đường Nhạn Khâu máu chảy ròng ròng, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự. Tùng Hạ nhảy xuống biển, kéo Lý Đạo Ái lên tấm tảo biển, nhìn ba người đang liều chết chiến đấu, nôn nóng đến độ gần như cũng sắp sụp đổ. Rốt cuộc Jacqueline đã dùng tảo biển bẻ gãy được răng cưa, giải cứu Đường Nhạn Khâu từ sự kiềm chế của mực khổng lồ. Sau đó, cơ thể Jacqueline hóa thành một tia sáng màu xanh lục, bay đến phía Thành Thiên Bích. Đường Nhạn Khâu nhanh chóng bay khỏi phạm vi tấn công của xúc tu. Hắn theo bản năng bịt lại vết thương trên người, lại phát hiện hành động này cũng chỉ phí công, nhìn về phía Thành Thiên Bích và Jacqueline đang chật vật tránh né xúc tu, nghiến răng một cái, bay sang phía đó. Tùng Hạ hét lớn: “Nhạn Khâu, đừng đi–” Đường Nhạn Khâu như nhắm mắt bịt tai, lại chui đầu vào năm chiếc xúc tu, hô to về phía Thành Thiên Bích: “Giao hai người kia cho tôi!” “Cẩn thận!” Thành Thiên Bích tập trung một cơn cuồng phong, đánh về phía chiếc xúc tu đang định tập kích Đường Nhạn Khâu. Đường Nhạn Khâu vội la lên: “Mau ném cho tôi!” Lúc này, rốt cuộc Jacqueline đã thoát được khỏi sự tấn công của xúc tu, đi tới trước mặt Thành Thiên Bích, từ tay hắn đón lấy Sở Tinh Châu và Dung Lan, ra sức ném về phía Đường Nhạn Khâu. Đường Nhạn Khâu đón được hai người, vội xoay người chạy. Nhưng mực khổng lồ sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, hai chiếc xúc tu không chút nể nang đánh tới phía hắn. Đường Nhạn Khâu bộc phát tốc độ nhanh nhất đời này, cho dù trên người máu chảy ròng ròng, cắm đầu bay về phía trước. Ngay khi một chiếc xúc tu lập tức đánh vào cơ thể Đường Nhạn Khâu, một nguồn năng lượng Mộc khổng lồ chọc thủng nền trời, hóa thành cuồng phong đánh vào quái vật, hung dữ đánh bay xúc tu của nó đi, mở cho Đường Nhạn Khâu một con đường an toàn. Đường Nhạn Khâu mang theo Sở Tinh Châu và Dung Lan, ra sức bay đi. Thành Thiên Bích và Jacqueline đã dung hợp năng lượng, bộc phát ra nguồn sức mạnh lần đầu tiên họ hợp tác với nhau. Nguồn năng lượng này tuy khiến người ta lo sợ, nhưng lấy hiện trạng năng lượng gần như kiệt quệ của họ thì sức mạnh lần đầu kết hợp này, thật ra đã bị thu nhỏ rất rất nhiều rồi. Trên biển kích động cuồng phong sóng dữ, vạn tấn tảo biển sinh trưởng tốt dưới đáy biển đang quấn chặt lấy xúc tu của mực khổng lồ, sức mạnh mãnh liệt của cơn lốc thổi quét toàn bộ vùng biển, ngay cả mực khổng lồ cũng không biết làm gì trước sức mạnh tự nhiên này, xúc tu tấn công mất độ chính xác, bị bắt lay động trong sóng gió. Ngay cả nhóm Tùng Hạ cách họ một khoảng cũng bị gió thổi xiêu xiêu vẹo vẹo, tấm tảo biển nâng đỡ hơn mười người trọng thương đang lung lay sắp lật. Tùng Hạ ôm lấy cơ thể lay động của Đường Nhạn Khâu, đặt hắn xuống tấm tảo biển, run giọng nói: “Nhạn Khâu, bây giờ tôi chữa thương cho cậu, tôi nhất định có thể chữa khỏi cho cậu, cậu cố chịu một chút.” Đường Nhạn Khâu khẽ nói: “Tôi biết.” Tùng Hạ đưa năng lượng vào cơ thể Đường Nhạn Khâu như nổi điên, ánh mắt không thể kiềm chế nhìn sang hướng Thành Thiên Bích. Một hàng mười ba người, đến phút cuối cùng, người duy nhất lành lặn không tổn hao gì không ngờ chỉ còn lại mình cậu, mà hai người duy nhất vẫn còn khả năng chiến đấu bên kia cũng đã sắp cạn kiệt năng lượng, đến lúc đó ai tới đưa họ thoát khỏi mặt biển, thoát khỏi tay chân của mực khổng lồ? Mực khổng lồ nhìn thấy tất cả họ đều đã ngã xuống, lấy trí tuệ của nó có thể tại đây cho họ một kích trí mệnh, nhổ cỏ nhổ tận gốc hay không? Tùng Hạ không dám nghĩ tiếp, nhìn một vùng tảo biển bị máu tươi nhuốm đỏ, ánh mắt cậu đã lấp kín một màn sương. Chưa bao giờ Tùng Hạ phải trải qua cuộc chiến khốc liệt thê thảm như vậy, chết đến hàng vạn hàng nghìn, ngay cả dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng chẳng thể ngăn được kẻ địch lớn mạnh. Sợ hãi và tuyệt vọng chìm sâu cốt tủy… Mục Phi, anh ở đâu, anh cách chúng tôi rất gần, sao vẫn chưa đến nơi. Nếu anh còn không đến, chúng tôi chẳng thể chống thêm được nữa. Lúc này, mực khổng lồ bị tảo biển sinh trưởng tốt ràng buộc đang ra sức giãy dụa, nó bị vây giữa trung tâm lốc xoáy, vô số lưỡi dao gọt qua da thịt nó, lăng trì cơ thể. Nó đầy rẫy vết thương, máu chảy thành sông, nhưng vẫn chưa đủ, thế này vẫn còn chưa đủ. Thành Thiên Bích như nổi điên muốn một lần có thể gây cho nó vết thương lớn nghiêm trọng, nhưng mực khổng lồ quá lớn, làm sao hắn mới có thể cắm đao nhọn xuyên qua người nó được? Vậy thì phải cần thanh đao lớn đến thế nào, một nguồn sức lớn đến bao nhiêu? Hắn không làm được, hắn đã không còn khả năng làm được… Năng lượng của Thành Thiên Bích và Jacqueline cũng đã tới cực hạn, cuồng phong dần dần tiêu tan trong không khí. Tảo biển mất lực khống chế cũng bị sức mạnh của mực khổng lồ giãy ra được. Hai người mất đi năng lượng, cơ thể trở về hình người, cả hai đều rơi xuống mặt biển không thể khống chế. “Thiên Bích–” Tùng Hạ khàn giọng hô lớn. Bây giờ cậu chỉ hận mình không biết bay. Răng cưa của mực khổng lồ không chút nể nang đâm trúng hai người hôn mê, nó diễu võ dương oai khoe khoang với Tùng Hạ hai cơ thể nhỏ bé sắp mặc mình xâm lược. Tùng Hạ siết chặt tảo biển, nước mắt cuộn trào mãnh liệt, cậu trơ mắt nhìn răng cưa lui về, Thành Thiên Bích và Jacqueline sẽ ngay lập tức bị đưa vào trong giác hút, tan xương nát thịt. Nhưng cậu đang ở phương xa cách đấy ba trăm mét, bó tay bất lực. Cứu mạng… Ai đến cứu mạng, ai đến cứu Thiên Bích… “Thiên Bích–” Đột nhiên, một nguồn năng lượng cuồn cuộn từ xa thổi quét đến. Tùng Hạ vội ngẩng đầu, chỉ thấy hai cành cây tráng kiện màu nâu sẫm từ trên trời giáng xuống. Cành cây phủ đầy lá thông xanh lục rậm rạp sắc nhọn, dưới ánh rạng đông mới ló, màu xanh bạt ngàn kia mang đến biết bao sức sống và hy vọng! Hai cành cây hung dữ đánh về phía hai chiếc xúc tu của mực khổng lồ. Đồng thời, một người từ giữa không trung nhảy xuống khỏi lưng một con chim, một thân áo dài trắng, sắc mặt không có biểu cảm, tóc đen dài đến gót chân, hai cánh tay nối liền hai cành cây thô chắc, tóm chặt lấy xúc tu của mực khổng lồ. “Mục Phi… Không, Tùng… Tùng Thụ tiên sinh!” Tùng Hạ nghẹn ngào kêu to. Thông Ma xoay qua, hung dữ trừng mắt liếc nhìn Tùng Hạ, cành cây thu về, cơ thể nó không chút do dự bay đến phía mực khổng lồ, sau lưng lại mọc ra vô số cành cây con, đoạt đi hai con mồi mực khổng lồ sắp đưa vào giác hút từ tay nó – Thành Thiên Bích và Jacqueline. Thông Ma ném thẳng hai người tới bên cạnh Tùng Hạ. Tùng Hạ ôm chặt lấy Thành Thiên Bích, kích động nhìn Thông Ma xuất hiện như chúa cứu thế, niềm sung sướng tưởng như đã mất nay lại có được và hy vọng tái sinh nhất thời khiến cậu dấy lên ý chí chiến đấu. Tất cả năng lượng từ sinh vật tử vong các vùng biển lân cận đều đã bị hút sạch, Tùng Hạ bắt đầu điên cuồng hấp thu năng lượng từ ngọc phù tích trữ năng lượng, chữa trị thương tích cho mọi người. Nhìn các dị nhân hoặc hôn mê hoặc không thể cử động nằm trên tấm tảo biển, trong lòng Tùng Hạ ngổn ngang trăm mối. Cậu nhẫn nhịn khổ sở và thương cảm, toàn lực phóng thích năng lượng. Thông Ma kịp thời xuất hiện cứu họ một mạng, nhưng cũng không chứng minh được nó nhất định có thể đánh bại mực khổng lồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]