Diêu Tiềm Giang nhích người dậy, mỉm cười nhìn Tùng Hạ: “Vậy giờ thì cậu biết rồi?”
Thành Thiên Bích vỗ vỗ cánh tay Tùng Hạ, theo dõi ánh mắt cậu: “Mệt lắm à? Tôi đưa anh về nghỉ nhé.”
Tùng Hạ lắc đầu, khẽ nói: “Thiên Bích, tôi phát hiện một chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì?”
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Báo cho nhóm chú tôi với Trang Nghiêu đi, chúng ta vào phòng họp.”
…
Trang Nghiêu mở mắt trừng trừng: “Cái gì? Trong não Diêu Tiềm Giang có ngọc Con Rối?”
Tùng Hạ khó khăn giải thích: “Cũng không phải ngọc Con Rối thật, nếu bất cứ vị trí nào trên người anh ta có ngọc Con Rối, tôi đều có thể cảm giác được, đó không phải ngọc thật, nhưng lại tồn tại trong ý thức của anh ta.”
Trang Nghiêu cau mày: “Anh phát hiện thấy ngọc Con Rối khi đã xem ký ức của Diêu Tiềm Giang ư? Anh xác định nó thật sự không chỉ là một đoạn trong ký ức hắn ư? Trí nhớ của hắn có không ít phần về ngọc Con Rối.”
“Không, hoàn toàn bất đồng. Ngọc Con Rối trong trí nhớ ấy quả thật là có rất nhiều, nhưng phần lớn đều là… ví dụ, là hình ảnh lần đầu tiên anh ta có được ngọc Con Rối, là cảnh anh ta bị thương khi cướp một miếng ngọc Con Rối nào đó. Mỗi một đoạn ký ức về ngọc Con Rối đều có bối cảnh, hình ảnh hoặc văn tự làm vật dẫn, nhưng miếng ngọc kia không phải vậy, nó xuất hiện trong não anh ta, giống như một phần của cơ thể vậy.”
Tùng Chấn Trung hỏi: “Lúc giúp Trang Du đột phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1344022/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.