Chương trước
Chương sau
Ăn xong cá, A Bố cảm thấy mỹ mãn, nằm phơi bụng dưới đất, Trang Nghiêu nằm kề vào người nó vừa uống nước, vừa nhỏ giọng trò chuyện với nó.
Đoàn người quay về viện khoa học với Tùng Chấn Trung, Tùng Chấn Trung nói: “Mọi người muốn ăn cơm trước hay nghỉ ngơi trước, hay theo tôi về phòng thí nghiệm trước?”
Trang Nghiêu nói: “Tôi muốn ở lại với A Bố một lát, cho chúng tôi nướng thịt ở trong sân nhé.”
Tùng Hạ cười nói: “Ý này hay đấy, tôi sẽ nướng cá cho A Bố.”
A Bố kêu “meo” một tiếng, hiển nhiên hết sức hưng phấn với ý kiến này.
Tùng Chấn Trung cười nói: “Vậy à, thế tôi cũng tham gia.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Chú, chú có thời gian ạ?”
“Mỗi ngày chú làm việc bắt đầu từ bảy rưỡi, bây giờ vẫn còn hai tiếng, thiếu ngủ một chút thôi.” Anh nói với trợ lý: “Nhờ bộ phận hậu cần chuẩn bị nướng thịt ngay bây giờ.”
Mọi người cùng nhau tập trung ở trong sân nơi A Bố ngủ, họ đã thay một cái ổ sạch sẽ cho A Bố, còn làm cho A Bố một món đồ chơi bằng len rất lớn, xem ra A Bố sống rất tốt.
Tiểu Vương dẫn theo vài nhân viên trong bộ phận hậu cần bắt đầu bận rộn làm việc, đưa đến cho họ rất nhiều ghế gấp, sau đó lần lượt có người chuyển đến giá nướng thịt, than, nồi nia xoong chảo, một nhóm người khác thì đưa tới nguyên liệu nấu ăn.
Phòng bếp điều đến đây một nhóm người, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu nướng cho họ, căn bản không tới phiên Tùng Hạ nhúng tay, cậu cũng vui vẻ ăn cái có sẵn.
Mọi người ngồi một bên, Tùng Chấn Trung nói: “Sau khi mọi người giành được thắng lợi ở Tây An, tin tức truyền về Bắc Kinh đầu tiên. Mọi người quả nhiên không khiến chúng tôi thất vọng, đây là lần đáng kỷ niệm nhất trong những lần chúng ta lấy được ngọc Con Rối vì tất cả mọi người đều còn sống mà trở về, đây là chuyện chưa từng xảy ra.” Tùng Chấn Trung nhìn Tùng Hạ: “Tiểu Hạ, chuyện này, cháu có công lớn nhất.”
Tùng Hạ cười nói: “Đây là kết quả do mọi người cùng cố gắng, nếu chỉ dựa vào cháu thì vĩnh viễn không thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Không sai, đây là kết quả của tất cả mọi người. Thay mặt khu 3 viện khoa học, tôi chúc mừng mọi người đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
Nét mặt ai nấy đều tràn đầy tươi cười, có thể toàn viên khải hoàn chính là thắng lợi lớn nhất.
Tùng Chấn Trung nói: “Đúng rồi, ngày mai mọi người sẽ được Tân Hoa xã phỏng vấn, phái một người đi là được rồi. Tộc Long Huyết vẫn do Al đảm nhận người phát ngôn, mọi người ấy à, tôi thấy Liễu tiên sinh thích hợp nhất.”
Liễu Phong Vũ cười nói: “Vẫn là phóng viên mỹ nữ lần trước sao, ok.”
Nét mặt Đường Nhạn Khâu có chút mất tự nhiên, nhưng chẳng nói gì cả.
“Chuyện quan trọng thì chúng ta sẽ nói sau khi về phòng thí nghiệm, trước tiên thuật lại cho tôi sơ qua tình hình khi ấy đi.” Hiển nhiên Tùng Chấn Trung hết sức mong đợi được nghe câu chuyện họ đã lấy được ngọc Con Rối từ tháp Đại Nhạn như thế nào.
Tùng Hạ lược bớt một vài chuyện cơ mật, thuật lại tình hình ngày đó cho Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi nghe.
Sau khi nghe xong, Tùng Chấn Trung thở dài: “Khả năng dị chủng và khả năng tái sinh của sâu quả là kỳ tích sinh mệnh, nếu có thể phá giải ảo diệu trong đó thì là một bước tiến bộ lớn của gene sinh vật học.”
Họ lại hàn huyên thêm một lát, đầu bếp thông báo cho họ mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt.
Đây là lần đầu tiên họ hưởng thụ bữa thịt nướng ngoài trời có chuyên gia phục vụ như thế này, trước kia đều là vì lấp đầy bụng, bây giờ lại có thể thoải mái hưởng thụ mỹ thực.
Đầu bếp dùng cái nồi lớn nhất nấu canh cá cho A Bố, canh cá có màu trắng sữa, màu sắc đặc biệt hấp dẫn, hơn nữa hương thơm tỏa ra bốn phía, ngay cả người ngửi thấy cũng hơi hơi không chịu nổi.
A Bố vùi đầu vào trong, cái lưỡi lớn màu hồng không ngừng liếm canh cá, ăn quên sầu.
Đặng Tiêu mong ngóng nhìn nồi canh cá lớn kia, hơi thèm thuồng.
Tùng Hạ vỗ cậu ta một cái, cười nói: “Canh cho người ở đây, còn bỏ thêm đậu hũ, sao cậu cứ thèm thức ăn của A Bố thế, ai bỏ đói cậu bao giờ đâu.”
Đặng Tiêu nói: “Tùng ca, không biết vì sao em thấy thức ăn của A Bố thơm quá, giống như nó ăn gì cũng cực ngon luôn á.”
“Nó là mèo, mèo thì thích ăn cá, đầu bếp cho nó ăn cá, nó đương nhiên ăn ngon. Cho cậu ăn cá suốt cậu có chịu không?”
Đặng Tiêu lập tức lắc đầu: “Em vẫn thích ăn cái khác.”
Tùng Hạ xoa xoa đầu cậu: “Vậy là được rồi, nếu cậu còn ăn vụng thức ăn của A Bố, anh sẽ khiến cậu ngày nào cũng chỉ có thể ăn cá.”
Đặng Tiêu vội cầm lấy một chiếc chân gà rất lớn, cắn mạnh một miếng: “Wow, ngon, ngon quá.”
Tùng Hạ cũng gắp thịt ba chỉ lên ăn, món ăn do đầu bếp làm ra quả thật thơm ngon hơn so với lúc họ có gì nướng nấy ở vùng hoang vu. Có điều đôi khi Tùng Hạ vẫn thấy nhơ nhớ cảnh họ cùng nhau nướng chuột, nấu lẩu giữa gió tuyết, tuy rằng lúc đó cũng hiểm nguy bốn bề nhưng ít ra họ không cần gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, nhiều khi Tùng Hạ nghĩ đến đã cảm thấy khó thở. Lúc đó, tất cả mọi người đều hướng tới cuộc sống tốt đẹp sau khi đến Bắc Kinh là sẽ được ăn được uống. Đến nơi rồi, quả thật ăn uống không lo, nhưng lại phải trả giá rất nhiều.
Tùng Hạ cắn một miếng nấm lớn, ép mình không nghĩ tới những chuyện phiền lòng này nữa, chỉ chuyên tâm ăn uống, hưởng thụ thắng lợi.
Sau khi vét sạch tận đáy nồi canh, A Bố lại bắt đầu đối phó với đống cá sống đã được tẩm ướp. A Bố không quá thích thịt cá mà không có mùi vị, dạo gần đây cá mà nó ăn đều được phòng bếp đặc biệt tẩm ướp, vừa tươi vừa ngon. Mỗi ngày A Bố đều phải ăn hơn 50kg, bởi vì có nó nên việc buôn bán ở phố thủy sản sôi động hẳn lên.
Liễu Phong Vũ xoa xoa chân A Bố: “Mọi người nói xem có phải nó nên đi tắm rửa hay không? Đã hai tháng rồi.”
Tiểu Vương cười nói: “A Thanh nói ba tháng tắm một lần, không thì quán họ không làm được chuyện gì khác, lần trước tắm rửa cho A Bố xong, nhân viên trong quán đều phải nghỉ ngơi ba ngày.”
Trang Nghiêu nói: “Nếu có một ao nước lớn thì hay, bảo nó tự nhảy xuống tắm là được.”
Tùng Chấn Trung nói: “Trong tất cả ao nước lớn đều có cá lớn, sau khi cá lớn, răng cá cũng to, rất không an toàn.”
Trang Nghiêu thuận miệng hỏi: “Gần đây bên phía biển Hoa Nam có tin gì không?”
Tùng Chấn Trung cười khổ: “Hôm trước chụp được một bầy hổ kình [171], trung bình mỗi con dài 40 mét. Trước tận thế, chiều dài lớn nhất của chúng cũng không quá 10 mét.”
[171] Hổ kình: Cá hổ kình hay cá voi sát thủ thuộc phân bộ Cá voi có răng, là loài cá heo lớn nhất và cũng là loài động vật có vú ăn thịt hung dữ nhất đại dương, còn có một số tên gọi ít phổ biến hơn ví dụ Cá đen (Blackfish) hay Sói biển (Seawolf),sống tại tất cả các đại dương trên thế giới.
1024px-Killerwhalesjumping“40 mét…” Tùng Hạ nhếch miệng: “Hãi thật.”
“Hải vực Hoa Nam có ít nhất hai miếng ngọc Con Rối.” Tùng Chấn Trung thở dài: “Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách lấy chúng, hiện tại, tàu ngầm của chúng ta xuống biển chỉ như một món đồ chơi.”
Thiện Minh hít một hơi: “Nè, giờ đừng nói mấy thứ mất hứng đó chứ.”
Thẩm Trường Trạch nằm trong lòng hắn, túm quần áo hắn, dùng sức giật giật, miệng há ra nhưng không nói được gì, cứ bi bi bô bô, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Thiện Minh xoa xoa đầu hắn, cười hì hì: “Không vội a.”
Đường Đinh Chi nói: “Bây giờ tôi đưa cậu ấy về phòng thí nghiệm để khôi phục thân thể.”
“Không cần, thằng nhóc này bình thường lắm chuyện lắm, ngay cả chuyện tôi thay tất hay không nó cũng quản hết. Thế này tốt này, để tai tôi thanh tịnh mấy ngày.” Thiện Minh nhéo nhéo gương mặt phúng phính của Thẩm Trường Trạch, cười rất vui vẻ.
Thẩm Trường Trạch há miệng cắn ngón tay hắn.
Tùng Hạ cười uống một ngụm rượu, rượu này ngon hơn rượu cồn hôm qua nhiều, là vang đỏ chính tông. Xưa nay, cậu chẳng bao giờ lãng phí đồ tốt cả.
Thành Thiên Bích nhắc nhở: “Hôm qua anh vừa uống nhiều rồi, hôm nay uống ít thôi.”
“Ừm, uống chút thôi, thật ra hôm qua tôi cũng không say lắm, khó chịu tí thôi.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái: “Nằm xuống giường là bất tỉnh nhân sự, còn nói không say.”
Liễu Phong Vũ ở bên cạnh cười ha ha: “Kìa kìa Tiểu Hạ, ở đây có người bất mãn gì đó á.”
Tùng Hạ xấu hổ đặt rượu xuống, lui sang một bên, cúi đầu ăn thịt.
Thành Thiên Bích không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Tùng Hạ thật sâu.
Liễu Phong Vũ mỉm cười nhìn họ, trong lòng không ngờ lại có chút hâm mộ. Xem ra mình càng sống càng tụt lùi, lại đi hâm mộ hai tên trai tơ hoàn toàn không hiểu phong tình. Hắn nhấp một ngụm rượu, ánh mắt vô thức liếc nhìn Đường Nhạn Khâu. Đường Nhạn Khâu có vẻ không có khẩu vị, ăn mấy miếng đã đặt bát đũa xuống, ngồi ở một bên ngẩn người. Sau khi cảm giác được tầm mắt của Liễu Phong Vũ, hắn cũng vô thức quay mặt lại, ánh mắt hai người tiếp xúc trong không khí, lại lập tức tách ra.
Sau khi xử gọn hơn nửa con dê, Đặng Tiêu đã no đến độ gần như không đi được nữa. Nhưng nhìn thấy còn thừa nhiều đồ ngon như vậy, cậu vẫn thấy hơi không cam tâm, lập tức biến thân thành thằn lằn khổng lồ cao hơn ba mét, tiếp tục ăn thùng uống vại.
Ăn xong cá, A Bố cảm thấy mỹ mãn, nằm phơi bụng dưới đất, Trang Nghiêu nằm kề vào người nó vừa uống nước, vừa nhỏ giọng trò chuyện với nó.
Đám người tộc Long Huyết thì lớn tiếng cười đùa, vô cùng náo nhiệt.
Sắc trời dần dần sáng lên, một ngày mới chính thức bắt đầu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người đi cùng Tùng Chấn Trung về tới khu 3.
Bọn họ giao lại miếng ngọc Con Rối lấy được từ tháp Đại Nhạn cho Tùng Chấn Trung. Khi miếng ngọc được đặt vào trong dụng cụ chuyên môn rồi mang đi, tất cả mọi người đều âm thầm thở phào.
Sau đó tộc Long Huyết cũng rời đi, hình như là muốn đi chữa trị thân thể cho Thẩm Trường Trạch, Tùng Chấn Trung dẫn họ vào phòng họp tuyệt đối bí mật lần trước.
Tùng Chấn Trung khởi động hình thức mật đàm của phòng họp, sau đó trịnh trọng nhìn họ: “Bây giờ không có người ngoài, tôi muốn biết mọi người có gì định nói với tôi hay không?”
Tùng Hạ lấy từ trong lòng ra hai thứ, một là chiếc hộp chứa xương ngón tay, mặt khác là chín que hương không nhận ra chất liệu kia.
Tùng Chấn Trung cầm lấy và quan sát cả hai thứ đó, Tùng Hạ thuật lại lai lịch hai thứ này cho Tùng Chấn Trung. Sau khi nghe xong, anh hết sức kinh ngạc: “Chiếc hộp này hoàn toàn khớp với ngọc cổ? Trang Nghiêu nói đúng, đây không phải chuyện trùng hợp, chiếc hộp này xuất hiện nhất định có ý nghĩa của nó.”
Tùng Hạ cười khổ: “Bây giờ cháu có cảm giác chúng ta còn rất nhiều bí ẩn cần tháo gỡ, vừa nghĩ đến chuyện còn nhiều bí ẩn như vậy, cháu đã thấy đầu trương phình lên.”
“Tìm hiểu là quá trình mà đời người đều sẽ trải qua, vĩnh viễn không có điểm dừng.” Tùng Chấn Trung nói: “Mọi người phải nhớ kỹ, sự tìm hiểu của chúng ta có ý nghĩa trọng đại với loài người, nhất định phải nhớ kỹ điều này.”
Tùng Hạ gật đầu.
Tùng Chấn Trung đặt chiếc hộp sang một bên, cầm lấy que hương: “Que hương này quả là khiến người ta hiếu kỳ. Lát nữa Trang Nghiêu đi theo tôi một chuyến tới phòng thí nghiệm xem xét thành phần của hai thứ này.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi còn mang về một hộp đựng tro hương nuôi trứng sâu và một hộp đựng sâu trong tháp Đại Nhạn. Tôi rất ngạc nhiên về chuyện số sâu này hấp thụ chất dinh dưỡng từ tro hương.”
“Lát nữa cũng mang về phòng thí nghiệm luôn.” Tùng Chấn Trung thở dài: “Có rất nhiều chuyện phải làm, gần đây viện khoa học chiêu nạp hai dị nhân tiến hóa não bộ, hy vọng dị nhân tiến hóa não bộ có thể càng ngày càng nhiều, nếu không dù một ngày chúng ta có làm việc 24 giờ cũng không đủ.”
Tùng Hạ vỗ vỗ cánh tay Tùng Chấn Trung: “Chú, chú đừng để quá mệt mỏi, chú biết rõ sức khỏe của mình quan trọng thế nào rồi mà.”
Tùng Chấn Trung cười nhạt: “Chú hiểu, trong lòng chú đều hiểu.”
Thành Thiên Bích nói: “Dị nhân sâu lúc trước đã trà trộn vào viện khoa học, đã tìm được nó chưa?”
Tùng Chấn Trung thở dài: “Tìm được rồi, là một cảnh vệ giết sâu lúc ấy, đám sâu này có thể cướp đoạt hoàn toàn ý thức bản thân và khống chế thân thể một người, thật là đáng sợ.”
“Bây giờ người nọ đã chết chưa?”
Tùng Chấn Trung nói: “Chết rồi, lúc ấy chúng tôi vốn đã bắt sống được nó, nhưng nó đã tự sát trong ngục, hơn nữa lúc ấy không ai biết nó tự sát như thế nào. Lúc nó chết, trong tay bóp một con sâu, không có ngoại thương, nhưng căn cứ theo mọi người, hiển nhiên là nó đã tự giết sâu não của mình.”
“Hoặc là phải nói, là sâu não khiến người đó tự giết mình.” Trang Nghiêu nói: “Chỗ đáng sợ nhất của đám sâu này không phải là khống chế con người mà là đồng thời với việc khống chế, chúng còn có thể lợi dụng trí tuệ của họ và suy nghĩ từ góc độ con người, luôn đưa ra quyết định có lợi cho bầy sâu. Phải nói rằng, tâm trí của họ đã hoàn toàn biến thành sâu.”
“Khó có được một vật thí nghiệm là cơ thể sống, lại để nó chết như vậy, quả là đáng tiếc. Có điều chúng tôi đã bảo tồn thi thể người đó, mấy ngày nay đang tiến hành giải phẫu. Người đó có tình hình giống dị chủng mà mọi người gặp phải, toàn bộ thân thể đều do bầy sâu tạo nên, có thể phân tán và tập hợp bất cứ lúc nào, đúng là sinh mệnh thần kỳ.”
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta đến phòng thí nghiệm đi, bây giờ tôi muốn xem tình hình giải phẫu tên dị chủng kia.”
Tùng Chấn Trung nói: “Được, Trang Nghiêu đi theo tôi. Liễu tiên sinh, lát nữa Tiểu Vương sẽ an bài cho cậu đi gặp phóng viên, cậu có thể về trước thay quần áo, những người khác tự do hành động, hy vọng mọi người có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày.”
Liễu Phong Vũ lười biếng vươn vai: “Mấy ngày rồi chưa tắm, khó chịu muốn chết, tắm xong, tốt nhất là còn thời gian cho tôi ngủ bù một giấc.”
Đặng Tiêu ngáp một cái: “Em đi ngủ với A Bố đây, vừa rồi nó không nỡ để chúng ta đi, cứ làm nũng hoài, đúng là không nỡ mà.” Nói xong hớn hở chạy ra ngoài.
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích thì định về phòng nghỉ ngơi. Hai ngày này họ vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, tối hôm trước uống rượu đến ba bốn giờ, hôm sau thì ngồi khinh khí cầu cả ngày lại càng không ngủ được. Lúc này Tùng Hạ chỉ muốn thoải mái tắm nước nóng, ngủ một giấc ngon lành.
Sau khi vào phòng, Tùng Hạ cởi bỏ quần áo toàn mùi thịt nướng: “Thiên Bích, cậu mệt rồi phải không, cậu có muốn tắm trước không?”
Thành Thiên Bích nói: “Không.”
“Thế tôi tắm trước nhé?”
Thành Thiên Bích cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cậu: “Cùng tắm.”
Tùng Hạ sửng sốt, lập tức không nhịn được bèn bật cười, cậu xoa xoa mái tóc đen dày của Thành Thiên Bích, khẽ nói: “Thế tôi đi bật nước, chúng ta cùng nhau tắm một cái, được không nào?”
“Ừm.”
Tùng Hạ hưng phấn chạy vào phòng tắm, hưởng thụ đời người một chút.
“A…” Tùng Hạ bám vào bả vai Thành Thiên Bích, có chút khó chịu xoay hông một cái: “Sâu… sâu quá…”
Lúc này, Tùng Hạ đang ngồi mặt đối mặt trên người Thành Thiên Bích. Hai người ngâm mình trong làn nước ấm áp, tính khí ngẩng đầu của Thành Thiên Bích tiến sâu vào huyệt thịt căng chặt của Tùng Hạ, chậm rãi chuyển động.
Thành Thiên Bích vuốt ve eo lưng cậu, cánh môi mỏng ngậm lấy viên thịt nhỏ trước ngực cậu, tỉ mỉ dùng răng mài mài, nhẹ nhàng ngậm mút, hông hắn không ngừng rung động, vừa thong thả vừa mạnh mẽ, chầm chậm va chạm vào bên dưới Tùng Hạ.
Tùng Hạ ôm cổ Thành Thiên Bích, đáp những nụ hôn khẽ khàng xuống trán và chóp mũi hắn. Trong họng cậu phát ra tiếng thở dốc khó nhịn, như thể cậu sẽ bị khoái cảm không ngừng dâng trào cướp đoạt thần trí vậy. Cậu khàn khàn nói: “Thiên Bích, sao cậu… không đeo bao…”
Thành Thiên Bích cắn một cái vào xương quai xanh của cậu, qua loa: “Không cần.”
“Nóng quá, nước… nước chảy vào… A…”
Thành Thiên Bích đưa vào một cách mạnh mẽ khiến Tùng Hạ kêu lên sợ hãi, dục vọng tiến vào một chiều sâu khiến người ta điên cuồng. Tùng Hạ toàn thân run rẩy, ngón chân quặp lại, phía sau co lại theo bản năng, bao vây thật chặt cái thứ vừa thô dài vừa cứng rắn bỏng rẫy kia, như thể đang dùng động tác để biểu đạt khát vọng của thân thể. Dòng nước ấm áp theo động tác đưa đẩy của Thành Thiên Bích cũng thuận thế chui vào bên trong Tùng Hạ. Cảm giác một dòng chất lỏng chảy trong vách thịt khiến người ta xấu hổ như thế, mà khi Thành Thiên Bích rút ra, đường ruột mẫn cảm bị bắt chịu đựng cảm giác nước ấm rỉ ra như tơ. Sự ma sát như gãi không đúng chỗ ngứa đưa Tùng Hạ lên đến đỉnh cao ***, song lại không được thỏa mãn. Nhưng rất nhanh, tính khí thô dài kinh người của Thành Thiên Bích lại sẽ bá đạo đẩy vào, có chút thô bạo đẩy đưa trong huyệt thịt mềm mại nóng bỏng, khiến Tùng Hạ không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khó mà kiềm chế.
Thành Thiên Bích cắn môi dưới Tùng Hạ, đầu lưỡi trơn ướt quấn lấy lưỡi cậu, càn quét mỗi một vị trí trong khoang miệng cậu, bàn tay lướt trên làn da ấm áp không ngừng tạo ra dấu ấn của mình trên người cậu.
“Tùng Hạ, có thoải mái không?” Thành Thiên Bích khàn khàn mở miệng.
“Ừm… thoải… thoải mái.” Tùng Hạ ***g những ngón tay vào trong mái tóc của Thành Thiên Bích, làn da cậu nhuốm một màu đỏ nhạt, ánh mắt mê loạn, gần như không thể suy nghĩ.
Thành Thiên Bích hôn cậu một cái, khẽ nói: “Đổi chỗ khác.” Hắn không định cho Tùng Hạ cơ hội thương lượng, trực tiếp ôm lấy Tùng Hạ đứng dậy từ trong bồn tắm, bên dưới của hai người còn đang liền kề khít khao. Tùng Hạ sợ tới mức ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân quắp lấy hông hắn, phía dưới do thân thể trầm xuống mà càng thêm nhấm nuốt dục vọng của Thành Thiên Bích. Tùng Hạ hít sâu một hơi, ra sức kiềm chế kích động muốn thét lên.
Thành Thiên Bích dùng hai má cọ cọ Tùng Hạ, thầm thì vào tai cậu: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Tùng Hạ run giọng: “Thiên Bích, tôi sẽ ngã mất… sâu… sâu quá… Thả tôi xuống.”
“Anh sẽ không ngã.” Thành Thiên Bích ôm chặt lấy cậu, bước từng bước một tới bệ rửa mặt. Hắn như thể cố ý bước thật chậm rãi, kéo dài loại kích thích kì lạ này. Theo mỗi một lần thân thể hắn nhấp nhô, Tùng Hạ lại phát ra tiếng rên rỉ run rẩy. Khoảng cách hai mét ngắn ngủi, với cậu mà nói lại là thử thách giữa Thiên Đường và Địa Ngục. Cậu bị khoái cảm điên cuồng dâng lên tra tấn đến gần như muốn khóc.
Rốt cuộc, Thành Thiên Bích đã đặt cậu xuống bệ rửa mặt rộng rãi, đặt nửa người cậu nằm ngửa trên bệ, nhấc hai đùi cậu đặt lên vai mình, chậm rãi rút tính khí ra.
Một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ trong huyệt thịt, đó là hỗn hợp nước ấm và bôi trơn tạo thành chất lỏng dinh dính màu trắng ngà. Chỉ cần Tùng Hạ nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng trần trụi của Thành Thiên Bích trong gương và chính mình hai chân đặt trên vai Thành Thiên Bích, toàn thân đỏ ửng.
Tùng Hạ vội quay đầu sang chỗ khác, cậu không thể tin được người có ánh mắt mơ màng trong gương kia lại chính là mình.
Thành Thiên Bích cầm lấy tính khí cậu, nghịch ngợm trong tay: “Anh vẫn chưa bắn, vậy cùng tôi đi.” Nói xong, hắn bá đạo tách mông Tùng Hạ ra, ngón tay chuyển động vài cái trong huyệt thịt mềm mại không thể khép lại, sau đó đỡ lấy dục vọng của mình, lại một lần nữa dùng sức đẩy vào.
Tùng Hạ ngửa cổ, khẽ rên thành tiếng.
Thành Thiên Bích vừa chuyển động, vừa vuốt ve tính khí của cậu, sự giáp công một trước một sau này bao vây thân thể Tùng Hạ bên bờ bị khoái cảm đánh tan, rốt cuộc không thể nén nổi mà cao giọng kêu: “Thiên Bích… A a… đừng…” Cậu bất lực bắt lấy cánh tay rắn chắc của Thành Thiên Bích, lại không biết rốt cuộc thì mình muốn gì.
Sau vài nhịp thong thả, Thành Thiên Bích bắt đầu chuyển động nhanh chóng. Hắn có lực hông rất mạnh, tốc độ nhanh đến kinh người, tiếng thân thể gắn bó vang lên liên tiếp, mỗi một lần đưa vào đều khiến thân thể Tùng Hạ run lên, mỗi một lần rút ra đều mang ra vệt nước khiến Tùng Hạ thậm chí không thể rên rỉ một câu hoàn chỉnh, trong họng không ngừng tràn ra những tiếng kêu rên không thể kìm lòng.
Mồ hôi trên trán Thành Thiên Bích tuôn ra mướt mải, chảy xuống theo đường nét khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của hắn, đôi mắt hắn hơi đỏ lên. Tùng Hạ làn da đỏ ửng, đôi mắt ướt át, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ… trong mắt hắn tất cả đều mê người đến khó tin. Cấp tốc ma sát trong huyệt thịt bỏng rẫy kia cho hắn khoái cảm cực hạn, hắn hận không thể nuốt chửng Tùng Hạ vào bụng, khiến người đàn ông này vĩnh viễn chỉ thuộc về mình.
Thành Thiên Bích cứ như vậy điên cuồng đưa đẩy hơn trăm cái, cho đến khi Tùng Hạ đã kêu đến độ cổ họng khàn cả đi, hắn mới không chút kiêng dè bắn vào trong cơ thể cậu.
Dòng dịch thể nóng rực bắn vào huyệt thịt bị làm đến cực kỳ mẫn cảm của Tùng Hạ khiến cậu dùng sức đẩy ***g ngực Thành Thiên Bích, ý định né tránh việc tra tấn này, nhưng Thành Thiên Bích lại chặn bên dưới cậu, cố chấp khiến chất lỏng bắn ra một giọt cũng không rớt. Ở phương diện bắn tinh này, hắn hiển nhiên có đam mê độc đáo, nhất định phải bắn toàn bộ vào trong thân thể Tùng Hạ, như thể thông qua cách này hết lần này đến lần khác tuyên thệ quyền sở hữu, khắc vào thân thể Tùng Hạ dấu ấn đặc biệt không thể phai mờ.
Tùng Hạ điên cuồng kêu lên mấy tiếng, thân thể co rút, bụng dưới căng chặt, cũng đồng thời bắn ra. Sau đó, thân thể cậu rã rời,, mắt rỉ nước mắt, khó chịu xoay người, bên dưới nhồi đầy dịch thể của Thành Thiên Bích, cảm giác ấy xấu hổ quá mức, khiến cậu ngượng chín cả mặt.
Rốt cuộc Thành Thiên Bích đã rút tính khí đã mềm lại của mình ra, chất lỏng trắng nhờ đậm đặc rơi xuống theo miệng huyệt hơi hơi hé mở của Tùng Hạ, tí tách rơi xuống sàn nhà.
Tùng Hạ nhắm mắt lại giả chết, xấu hổ đến không muốn mở mắt ra nữa.
Thành Thiên Bích cúi xuống, dịu dàng hôn lên chóp mũi cậu, khẽ nói: “Lên giường làm tiếp.”
Tùng Hạ bờ môi run rẩy, xem ra dạo này thật sự đã để Thành Thiên Bích nghẹn hỏng rồi. Nếu Thành Thiên Bích lại vài lần cả tiếng không bắn, thế nào thì cậu cũng không ngất xỉu không được.
Thành Thiên Bích ôm lấy Tùng Hạ, đi vào phòng ngủ, giữa đường khi đi qua chiếc gương, Tùng Hạ nhìn hai người trần truồng trong gương, hai má nóng bừng như lửa đốt, nóng đến dọa người. Cậu nhắm mắt lại, ôm cổ Thành Thiên Bích, dùng sức ngăn lại môi hắn.
Thôi kệ đi, coi như chúc mừng thắng lợi, hôm nay có rượu hôm nay say, điên cuồng một đêm là một đêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.