Dù cậu đi đến đâu, tôi cũng sẽ đi cùng cậu, theo cậu đến Thanh Hải, tìm đồng đội của cậu.
Tùng Hạ thuật lại từ đầu chí cuối một loạt những chuyện từ chuyện cậu có được ngọc cổ như thế nào, ngọc cổ cung cấp cho họ tin tức, họ đã tu luyện thế nào và những chuyện xảy ra sau đó cho Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi nghe. Có vài chuyện ngay cả bốn thành viên còn lại trong nhóm cũng là lần đầu tiên được nghe.
Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi càng nghe càng kinh ngạc, hai người kích động đến nỗi tay cũng hơi hơi run lên, khi Tùng Hạ nói đến lần đầu tiên có được ngọc cổ và lần đầu tiên ngọc cổ và ngọc Con Rối tiếp xúc trực tiếp, Đường Đinh Chi vội la lên: “Cậu hãy cẩn thận nhớ lại hai mốc thời gian này.”
Tùng Hạ nói: “Thời gian có được ngọc cổ ước chừng là trong vòng một tuần sau trận động đất, có thể là ngày thứ tư hoặc là ngày thứ năm, nhưng thời gian ngọc cổ và ngọc Con Rối tiếp xúc…” Cậu nhìn về phía Trang Nghiêu: “Trang Nghiêu, cậu có nhớ không?”
Trang Nghiêu trợn mắt nhìn cậu: “Đầu óc gì nữa không biết, đó là ngày tất niên.”
Tùng Hạ vỗ đầu: “Đúng rồi, hôm tất niên.” Cậu đột nhiên nhớ tới đêm giao thừa xót xa mà họ đã trải qua giữa trời đêm tuyết rơi.
Tùng Chấn Trung vỗ mạnh xuống bàn khiến mọi người hoảng sợ, anh kích động nói: “Quả nhiên là nó, quả nhiên là nó!”
“Chú? Sao vậy ạ?”
Đường Đinh Chi giải thích: “Thiết bị nhận biết mà chúng tôi dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343973/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.