Trang Nghiêu bĩu môi: “Dính dáng đến những ‘người lớn’ ngây thơ như các anh đúng là không may.”
Nhóm Tùng Hạ một hơi chạy ra khỏi thành rồi mới dừng lại thở hổn hển.
Trang Nghiêu hạ giọng nói: “Thả tôi xuống.”
Đặng Tiêu đặt nó xuống đất, Trang Nghiêu sửa sang lại quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng không có biểu cảm dư thừa gì: “Dừng ở đây chờ họ, những người đó không phải đối thủ của hai người họ.”
Tùng Hạ thấy Trang Nghiêu chỉ mặc một lớp áo rất mỏng, áo khoác không biết mất đâu rồi, lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, bèn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên trên người Trang Nghiêu, còn kéo khóa áo cho nó, cậu nhẹ giọng nói: “Hai ngày này cậu không sao chứ?”
Trang Nghiêu không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi thì có thể có chuyện gì cơ chứ, đã nói mấy anh không phải tới cứu tôi rồi mà, căn bản là không cần, dù sao thì họ cũng phải đem tôi về Bắc Kinh, gặp lại ở Bắc Kinh là được.”
Tùng Hạ thở dài: “Nếu cậu nghĩ chúng tôi không nên đi cứu cậu thì cũng sẽ không đoán chắc đêm nay chúng tôi sẽ đến, sau đó phóng hỏa ra hiệu cho chúng tôi. Thật ra cậu biết chúng tôi nhất định sẽ đến.”
Trang Nghiêu nhẹ nhàng “hừ” một tiếng: “Không có tôi, mấy anh ngay cả suy nghĩ cũng không được, tôi biết mấy anh nhất định sẽ làm chuyện vô nghĩa này. Thật ra để họ hiểu nhầm tôi là anh, đưa tôi về Bắc Kinh cũng tốt, tôi có thể giúp các anh phân tán một phần chú ý rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343965/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.