Liễu Phong Vũ làm động tác khóa miệng kéo xoẹt một cái, ý bảo hắn câm miệng: “Cậu thì biết cái gì, người đẹp trai như tôi trên thế giới này có thể có được mấymống, tôi còn quý hơn cả gấu trúc nữa đấy, mặt mũi này phải bảo vệ cho tốt.” Đàn cú mèo đến gần, lúc này họ mới nhìn rõ đám động vật đen thùi lùi này không chỉ có cú mèo, còn kèm theo vài con quạ đen, chim sẻ và các loài chim linh tinh khác, có lớn có nhỏ, tất cả đều điên cuồng bay về phía họ. Thành Thiên Bích cầm lấy súng máy, giữ cò súng, bắn phá về phía đàn cú mèo, tiếng súng máy rống lên giận giữ trong đêm tối vô cùng kinh tâm động phách. Đường Nhạn Khâu giang hai cánh bay tới bay lui giữa đàn chim, mũi tên nào cũng rất chuẩn xác, thế nhưng cung tên phần lớn có hiệu quả trong lúc tấn công tầm xa, còn trong phạm vi gần, nhất là trong một quần thể thì vô cùng bất lợi. Đường Nhạn Khâu bị mỏ và móng vuốt sắc nhọn của cú mèo không ngừng tấn công, thoạt nhìn có chút chật vật. Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, đi giúp Đường Nhạn Khâu!” A Bố nhào qua, đôi chân to lớn không ngừng vồ vập trên không trung, mỗi một lần quệt chân là có thể vồ vài con cú mèo ngã xuống đất, nó có da lông dày, mỏ chim rất khó làm nó bị thương, bình thường mỏ chim vừa mổ vào bộ lông của nó thì sức lực đã tan mất nửa phần, cho dù có thể tấn công thành công nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da thịt. Có sự hỗ trợ của A Bố, Đường Nhạn Khâu mới chật vật bay ra khỏi đàn chim đen kịt. Phạm vi tấn công lớn của Liễu Phong Vũ trong những quần thể dày đặc thế này phát huy tác dụng còn rõ rệt hơn cả Thành Thiên Bích, toàn thân hắn hóa thành đóa hoa thật lớn, đóa hoa này linh hoạt như ngón tay hắn vậy, có thể biến hóa lớn nhỏ bất cứ lúc nào, một cánh hoa chụp tới là một đám chim nếu không bị đập đến chóng mặt thì bị sặc mùi đến chóng mặt, dần dần rất nhiều con không dám tới gần hắn. Tùng Hạ hô lớn: “Tiểu Đường, bay đến bên cạnh tôi!” Đường Nhạn Khâu vừa bắn tên vừa bay đến bên cạnh Lộ Bá dưới sự che chở của A Bố, lưng để ở cửa xe, Tùng Hạ vừa hấp thu năng lượng xung quanh, vừa xuyên qua cửa xe, đưa năng lượng vào trong cơ thể Đường Nhạn Khâu, những vết thương khá nông thoáng cái đã khép lại. Trang Nghiêu leo đến phía sau xe tiếp đạn cho khẩu Gatling của Thành Thiên Bích, bởi vì hộp đạn của Gatling quá chiếm diện tích nên tổng cộng họ chỉ mang theo ba hộp, đã mang theo nó lên đường lâu như vậy, nhưng tốc độ bắn của Gatling lên đến 400 viên đạn/phút, hai phút là có thể hao hết sạch một hộp đạn, nghe âm thanh xả súng liên hồi thật sự khiến họ lòng đau đến nhỏ máu. Thế nhưng, Gatling quả thật đã tạo thành thương tổn có lợi nhất đối với đám cú mèo, quạ đen kia. Chiến đấu với một quần thể thế này, năng lực của Thành Thiên Bích so ra vẫn kém một khẩu súng máy, chim chóc trên trời rơi như mưa xuống đất, một mảng trời vốn đông nghịt những chim, không bao lâu đã “rẽ mây nhìn thấy mặt trời”. Đàn chim tử thương vô số, tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng còn dư lại hơn hai mươi con chim chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn. Sau khi chúng đào tẩu, tất cả mọi người đã mệt mỏi đến thiếu chút nữa không thể nhúc nhích. Cuộc chiến đột ngột xuất hiện này không chỉ hao tổn một lượng lớn năng lượng những người chiến đấu mà Tùng Hạ cũng đã tiêu hao rất nhiều năng lượng dùng cho chữa trị, cậu ngọ ngoạy nhảy xuống xe, hấp thu tất cả năng lượng phía xa vượt qua phạm vi hấp thu của cậu vào trong cơ thể. Trong trận chiến này Đường Nhạn Khâu bị thương nặng nhất, gương mặt anh tuấn bị rạch ba vết máu rất dài, nếu không có Tùng Hạ, nhất định khuôn mặt sẽ bị hủy. Tùng Hạ tập trung năng lượng chữa thương cho hắn, tuy vết thương rất nhiều, thế nhưng không có vết thương trí mạng, chữa trị xong cũng không gặp trở ngại gì, chỉ là nhìn Đường Nhạn Khâu đau đến nhíu mày những vẫn không chịu hé răng một tiếng, thật sự khiến những người khác trong lòng không thấy dễ chịu chút nào. Liễu Phong Vũ, Thành Thiên Bích và A Bố đều bị thương nhẹ, chỉ có hai người núp trong xe lúc đó là không tổn hao gì. Sau khi chữa thương cho Đường Nhạn Khâu, năng lượng của Tùng Hạ hao đi hơn nửa, may mà vết thương của Liễu Phong Vũ và A Bố đều là vết thương da thịt, hơn nữa có năng lượng của hai, ba trăm con cú mèo và các khác loài quanh đây nên năng lượng trong cơ thể cậu vẫn có dư. Đến lúc cậu định chữa thương cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích nhìn vết xây xát trên tay, nói: “Thôi không cần, anh đừng lãng phí năng lượng.” Hắn biết tu luyện khổ cực, mỗi một chút năng lượng đều phải tích góp lại từng chút một, đều cần rất nhiều kiên trì và ý chí, hắn không muốn lãng phí năng lượng của Tùng Hạ. Tùng Hạ bắt lấy tay hắn: “Cậu nói gì thế, cậu cũng biết bây giờ một vết thương nhỏ bị nhiễm trùng cũng là vấn đề lớn, sao có thể không cần được.” Lúc cậu buông tay ra, vết máu trên cánh tay Thành Thiên Bích đã không thấy đâu, Tùng Hạ lại giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ lên thái dương của Thành Thiên Bích, nơi đó bị cú mèo cào chảy máu, máu đã nhiễm đỏ cả lông mi. Thành Thiên Bích lẳng lặng nhìn cậu. Ngón tay Tùng Hạ lướt qua vết thương, làn da tổn hại đã được chữa trị không để lại dấu vết. Thành Thiên Bích nói: “Năng lực của anh đã tăng cường rồi.” Tùng Hạ cười: “Nếu không tăng cường, chẳng phải sẽ làm vướng chân mọi người hay sao.” “Không đâu.” Thành Thiên Bích nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không làm vướng chân ai.” Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Ôi chao, hai người đã xong chưa vậy, suốt ngày mắt đi mày lại, mau đi đăng kí kết hôn đi.” Thành Thiên Bích trừng hắn một cái, quay người sang chỗ khác. Trang Nghiêu mặt mũi thâm trầm xách một con cú mèo lên: “Đây là do cái tên vừa rồi phái đến phải không, trước kia tôi từng đoán người dị chủng động vật sẽ trao đổi khả năng nào đó với loài được dị chủng, xem ra là đúng.” Liễu Phong Vũ nắm chặt nắm đấm: “Nếu gặp lại thằng ranh kia thì phải vặt hết lông nó ra.” Thành Thiên Bích trầm giọng: “Đàn cú mèo này sợ rằng chỉ tới thử chúng ta, lần này tấn công không thành, tôi nghĩ chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.” Tùng Hạ thấp giọng nói: “Ở đây phải có một tổ chức lợi hại, nếu không chỉ dựa vào một dị chủng cú mèo thì không có lá gan lớn như vậy mà tấn công chúng ta.” Trang Nghiêu nói: “Ở đây còn có mấy con không chết, tất cả đều giết cho Tùng Hạ hấp thu. Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta đi vào trung tâm thành phố đi, ngày mai ban ngày xem có thể bắt được người nào hay không, hỏi một chút về tình huống ở đây.” Nó vỗ vỗ A Bố: “A Bố, mày ăn một chút đi, mày cũng đói bụng.” A Bố nghe lời, ăn đống chim trên đất. Thành Thiên Bích thu dọn hiện trường, Tùng Hạ một con cũng không lọt hấp thu bằng sạch số năng lượng, Liễu Phong Vũ cầm lấy mấy con, định nướng lên làm bữa sáng, tiết kiệm lương thực. Lộ Bá nghiến bánh xe qua một đống xác chim rậm rạp, đi vào trung tâm thành phố. Một con cú mèo núp ở ngôi nhà phía xa, đôi mắt vừa lớn vừa sáng thu lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra vào trong mắt, nó vỗ vỗ cánh, xoay người bay đi. Họ lái xe đến một con đường chính đã từng là trung tâm thành phố, dựa lưng vào một trung tâm thương mại, đốt một đống lửa ở trên đất trống, nướng cú mèo. Lúc này trời mới tờ mờ sáng, chính là lúc bụng đói kêu vang, tất cả mọi người đều ngồi một bên chờ Tùng Hạ làm ra những món ăn vừa giản dị vừa ngon miệng. Mùi thơm của thịt nướng bay ra rất xa, dần dần có mấy người quần áo tả tơi không biết từ nơi này lần được tới đây, đứng ở đằng xa nhìn họ, bởi vì sợ A Bố mà không dám tới gần. Số người ngửi thấy mùi thịt nướng mà tụ tập tới càng ngày càng nhiều, có vài người còn dắt theo trẻ con. Tùng Hạ nhìn họ, hô: “Trước cửa bách hóa XX có rất nhiều cú mèo, vừa mới chết, còn tươi mới.” Hơn hai mươi người sau khi nghe vậy, xoay người nhanh chân bỏ chạy, rất sợ chậm một bước thì giấc mộng đẹp được ăn thịt sẽ tan trong hư không. “Xem ra không khó tìm người, lát nữa chờ họ quay lại, tìm ai đó hỏi xem.” Tùng Hạ đưa một con cú mèo mập mạp cho Đường Nhạn Khâu: “Nào, Tiểu Đường, đêm nay cậu cực khổ nhất.” Đường Nhạn Khâu cười nhận lấy. Liễu Phong Vũ trêu đùa hắn: “Nè, cậu còn không mau cảm ơn Tiểu Hạ, nếu không phải có cậu ấy thì mặt cậu đi rồi.” Đường Nhạn Khâu vội nói: “Tùng Hạ, cám ơn anh.” Liễu Phong Vũ nghĩ đến vừa rồi Đường Nhạn Khâu máu me đầy mặt, thấy hơi sợ hãi, hắn nói với Tùng Hạ: “Chúng ta nói chuyện đi, nếu sau này anh bị thương, không cần biết chỗ khác bị thương nặng hơn, chỉ cần không chết, cậu phải chữa trị cho mặt anh trước đấy, nếu gương mặt hoàn mỹ của anh sứt sẹo, ông trời cũng không nhìn được đâu.” Đường Nhạn Khâu khẩn thiết nói: “Đàn ông không cần chú trọng bề ngoài như thế, điều quan trọng nhất của đàn ông là…” Liễu Phong Vũ làm động tác khóa miệng kéo xoẹt một cái, ý bảo hắn câm miệng: “Cậu thì biết cái gì, người đẹp trai như tôi trên thế giới này có thể có được mấy mống, tôi còn quý hơn cả gấu trúc nữa đấy, mặt mũi này phải bảo vệ cho tốt.” Đường Nhạn Khâu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, không tranh cãi với hắn nữa. … Bọn họ đang nói chuyện, một người thanh niên có vẻ rất có tinh thần từ đằng xa đi tới, tò mò nhìn họ. Người trẻ tuổi kia quần áo thoạt nhìn tương đối gọn gàng sạch sẽ, cũng không có dáng vẻ xanh xao vàng vọt, vừa nhìn đã biết là sống khá tốt. Khi người đó đến gần, rốt cuộc họ cũng cảm giác người đó có năng lượng biến dị, không cần biết ở bất kỳ chỗ nào, dị nhân cũng sẽ không sống tệ. Tùng Hạ nói: “Muốn ăn thì qua bách hóa XX, bây giờ có khi vẫn có thể nhặt được cú mèo.” Người trẻ tuổi kia cười: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không thiếu ăn, tôi chỉ hiếu kỳ tại sao mọi người lại nướng cú mèo ở đây thôi.” “Nhặt.” Tùng Hạ nói. “Mọi người đến từ bên ngoài phải không, tôi chưa từng gặp mọi người ở đây.” Trang Nghiêu nhíu mày, nhìn người đó thật sâu: “Thành Đô lớn như vậy, anh có thể gặp hết tất cả mọi người rồi ư?” “Hey, Thành Đô tuy không nhỏ, nhưng người sống cũng không có bao nhiêu, tôi chắc chắn chưa gặp hết tất cả mọi người, thế nhưng con mèo lớn như vậy ai gặp rồi mà không nhớ cơ chứ, còn có chiếc xe này nữa, ngầu quá đi mất.” Người trẻ tuổi kia giơ tay muốn chạm vào. Trong nháy mắt, Thành Thiên Bích móc súng ra chỉ vào người đó, tốc độ nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không thấy rõ hắn rút súng ra lúc nào, hắn lạnh nhạt nói: “Đừng có chạm vào nó.” Không thể trách họ không thể thân mật với người ngoài được, lúc nào họ cũng phải đề phòng dị nhân. Người thanh niên lúng túng thu tay về: “Tôi không có ác ý, tôi đã lâu chưa được gặp người ngoài nên muốn ăn bữa cơm với mấy người, biết chuyện bên ngoài thế nào thôi. Nếu mọi người không muốn thì thôi vậy.” Họ liếc mắt nhìn nhau, hình như cũng đang lo lắng, dù sao kẻ chủ động tới cửa cũng khiến người ta có chút đề phòng. Người thanh niên nói tiếp: “Mọi người lo cái gì, tôi chỉ là một dị nhân sức mạnh, mọi người có nhiều dị nhân như vậy còn phải sợ tôi sao, tôi thật sự chỉ muốn hàn huyên một chút mà thôi. Từ khi động đất đến giờ tôi chưa từng rời khỏi Thành Đô, tôi muốn biết bên ngoài đã trở nên thế nào rồi. Được rồi, mọi người vừa tới đây, lẽ nào không muốn biết một chút về Thành Đô?” Thành Thiên Bích chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình: “Ngồi đi.” Tùng Hạ hơi nhíu mi, tỉ mỉ quan sát người trẻ tuổi kia một phen, sau đó xoay người sang chỗ khác, nháy mắt cho Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích đang ngồi đối mặt với cậu. Người này đang nói dối, gã không phải dị nhân sức mạnh, dị nhân sức mạnh có năng lượng Mộc, trên người người này là năng lượng Thổ. Chỉ có điều trừ cậu ra, những dị nhân khác chỉ có thể cảm nhận được dao động năng lượng, nhưng không thể phân biệt được rốt cuộc là loại năng lượng Ngũ hành nào. Có vài loại năng lượng của dị nhân có thể dựa vào thường thức để phán đoán, ví dụ như tiến hóa thị lực là năng lượng Mộc, tiến hóa ngược lưỡng cư là năng lượng Thủy, cũng vài năng lượng không thể phán đoán. Nếu không phải có Tùng Hạ ở đây, cũng sẽ không có ai thoáng cái đã nhân ra người này đang nói dối. Người trẻ tuổi kia có vẻ vô cùng thân thiện, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, lấy lòng nhìn Tùng Hạ: “Tiểu ca, cho tôi nếm thử chút thịt nhé, tuy tôi có thể tự mình bắt vài thứ nhưng cơ bản đều nướng nửa sống nửa chín, hoặc là nấu lên không có chút mùi vị gì, đã lâu tôi không được nếm mùi muối đó, nhìn mọi người thế này, còn có cả hạt tiêu gia vị nữa, cuộc sống của mọi người khiến tôi hâm mộ muốn chết.” Tùng Hạ không tỏ vẻ gì mà đưa một miếng thịt quay cho gã. Người trẻ tuổi kia ăn ngấu ăn nghiến. Ăn xong, gã lau miệng, hỏi: “Mọi người từ đâu tới đây.” “Quý Châu.” “Quý Châu?” Người thanh niên đó trợn to hai mắt: “Vậy mọi người có đi qua Trùng Khánh không?” “Có.” “Có phải Trùng Khánh thật sự tốt như trong truyền thuyết không? Nghe nói ai sống ở đấy cũng được ăn cơm.” Tùng Hạ đáp: “Chỉ cần không lười thì sẽ không chết đói, đúng là tốt hơn nơi này nhiều.” “Hâm mộ mọi người quá, tôi rất muốn đến Trùng Khánh, thành phố này nửa chết nửa sống, sớm muộn gì cũng có ngày tất cả mọi người sẽ chết hết. Mọi người lại còn mang theo một con mèo lớn như vậy, nếu không bốn năm người thường đi trên đường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị một con chuột lớn ăn đến khớp xương cũng không còn.” Trang Nghiêu hỏi vấn đề mấu chốt: “Nơi này có nhiều dị nhân không? Có hình thành thế lực không?” Thanh niên gật đầu: “Có, Thành Đô có rất nhiều thế lực lớn nhỏ, đều là tự mình chiếm một khu vực.” “Nói một chút cho chúng tôi biết tình trạng dị nhân ở đây.” Người thanh niên: “Một phe dị nhân lợi hại nhất ở đây gọi là Ưng Đoàn, lão đại là dị nhân hỗn hợp giữa chim ưng và người, dưới tay hắn có rất nhiều dị nhân, có gần trăm người, thế nhưng chỉ có ai biết bay thì mới được hắn coi trọng. Thật ra quy mô thế lực của hắn cũng không lớn, thế nhưng có không ít dị nhân lợi hại, bình thường cũng bình an vô sự, vốn bị chết nên không còn lại bao nhiêu người, mọi người đều có ăn có uống. Ở đây ngoại trừ động vật biến dị ăn thịt người, những nơi khác coi như thái bình.” Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Thật sự như thế? Đêm qua chúng tôi vừa vào thành, gặp một dị chủng cú mèo muốn cướp thức ăn, chúng tôi không đồng ý, nửa đêm hắn phái hơn ba trăm con cú mèo đánh lén chúng tôi, cái này cũng gọi là hòa bình?” Người thanh niên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Mọi người thật sự bị cú mèo tấn công?” “Nếu không thì thịt trong miệng anh từ đâu tới.” “Tôi biết con cú mèo mà mọi người nói… cái gì… dị chủng? Mọi người gọi như vậy ư? Được rồi, dị chủng cú mèo kia là người của Ưng Đoàn, bọn họ tuy không cướp bóc người ở đây, nhưng không khách khí với người ngoài.” Liễu Phong Vũ châm chọc: “Là bởi vì người ở đây không có gì để cướp phải không.” Người tuổi trẻ: “Mọi người bị họ để mắt tới cũng không phải chuyện gì tốt, trên xe này có không ít đồ đạc phải không, mọi người không đánh lại họ đâu. Không bằng như vậy đi, mọi người cho tôi vài thứ, tôi có cách tránh khỏi tai mắt Ưng Đoàn, đưa mọi người ra khỏi thành.” Liễu Phong Vũ nói: “Bọn này bây giờ tạm thời còn chưa định ra khỏi thành.” Thành Thiên Bích cướp lời: “Có thể, chúng tôi đang định nghỉ ngơi hồi phục vài ngày, thế nhưng ở đây quá nguy hiểm, chúng tôi muốn lập tức ra khỏi thành, anh muốn dẫn chúng tôi đi thế nào?” “Tôi ở đây đã lâu, biết phạm vi hoạt động của Ưng Đoàn, tôi dẫn mọi người đi đường vòng ra khỏi thành, việc này không nên chậm trễ, bây giờ đi luôn thôi.” Gã vừa đứng lên, Thành Thiên Bích đột nhiên nhảy bật lên, một cái đè gã ngã xuống đất, lưỡi dao sáng loáng trong nháy mắt kề vào cổ gã. Liễu Phong Vũ giẫm một cái lên lưng gã. Người thanh niên ra sức giằng co, nhưng dưới sự kiềm chế của Thành Thiên Bích mà không thể động đậy. Trang Nghiêu từ trên cao nhìn xuống gã, lạnh nhạt nói: “Anh chính là dị chủng cú mèo tối hôm qua phải không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]