Trang Nghiêu ôm gối, tựa vào đầu A Bố, khẽ nói: “Vết thương có thể khỏi hẳn,nhưng không có nghĩa là sẽ không đau.” Đường Nhạn Khâu bay vào trong rừng rậm, nhìn thấy anh em họ Trần cùng mười mấy người đang đổ từng thùng xăng xuống mặt đất, đổ xăng ra hơn một trăm mét dọc tuyến đường. Đường Nhạn Khâu kêu lên: “Rút lui.” Anh em họ Trần giơ ngón cái về phía hắn, sau đó đưa cả đám người chạy về phía trước. Đường Nhạn Khâu quẹt mũi tên vào đá đánh lửa, mũi tên lập tức tóe ra lửa, hắn bắn một mũi tên xuống đất, nhất thời khu rừng dưới chân ánh lửa tận trời. Hắn nhìn về phía đoàn người của gã đầu trọc đang đuổi theo phía xa xa, xoay người bay đi. Tốc độ của đội ngũ rõ ràng tăng nhanh, họ đều biết gã đầu trọc sẽ không dễ dàng buông tha cho họ như vậy, cũng không biết ngọn lửa này có thể ngăn cản đám người kia tới khi nào, chuyện duy nhất có thể làm chỉ có là chạy mau. Đường Nhạn Khâu bay đến trên người A Bố, rơi xuống, thấy Trang Nghiêu còn đang nằm nghỉ ngơi, nhẹ giọng nói: “Cậu vừa làm gì? Cậu có thể khống chế suy nghĩ của người khác ư?” Mặc dù Trang Nghiêu là người phe họ, nhưng nếu bên cạnh có một người bất cứ lúc nào cũng có thể khống chế suy nghĩ của mình, bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy có chút bất an. Trang Nghiêu nhắm mắt lại, nhìn qua có chút yếu ớt, nó nói: “Không thể, chí ít là bây giờ thì không thể. Khi tôi hỏi ông ta có muốn đánh cược không, tôi đã xâm nhập vào suy nghĩ của ông ta, lúc đó tâm trạng của ông ta đang dao động bất định giữa hai phe, thật ra đã nghiêng về bên chấp nhận đánh cuộc, dù sao ông ta cũng không muốn đánh nhau. Vì vậy tôi làm một chỉ dẫn, sau đó, ông ta không có căn cứ tin cậy để chọn xe, chỉ có thể dựa vào trực giác, tôi lại tạo ra một vài ám chỉ tâm lý, dẫn dắt ông ta chọn bốn chiếc xe kia, nhưng nếu ông ta có lý do nào đó để kiên trì chọn một cái khác, tôi không thể khống chế được.” Tùng Hạ cười vỗ vỗ nó: “Ván cược này rất tốt, tranh thủ rất nhiều thời gian cho chúng ta, hơn nữa không có bốn xe, tốc độ của chúng ta cũng tăng nhanh.” Thành Thiên Bích nói: “Chúng nhất định sẽ đuổi theo, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị chiến đấu.” Trang Nghiêu nói: “A Bố sợ hai con chó kia, chuyện này hơi khó xử lý.” Nếu quả thật đánh nhau, họ còn cần A Bố làm vật cưỡi chuyển động tốc độ cao. Ngón tay thon dài của Liễu Phong Vũ ***g vào bộ lông A Bố: “Rốt cuộc vẫn chỉ là một con mèo con.” Trang Nghiêu lườm hắn một cái: “A Bố là mèo nhà nuôi làm thú cưng, sao có thể sánh bằng chó Ngao được, nếu thật sự đánh nhau…” Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nếu thật sự đánh nhau, A Bố cũng sẽ không phải đối thủ của hai con chó kia, phải nghĩ cách giải quyết chúng.” Tùng Hạ nhìn một chút về phía sau, khu rừng sâu thẳm tĩnh lặng, chỉ có làn khói đặc xa xa là có thể chứng minh họ vừa trải qua một cuộc chiến đấu âm thầm. Đám người kia bị họ đùa bỡn, dù e sợ sức mạnh của họ, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sợ rằng không tránh khỏi một cuộc ác chiến. Cậu có cảm giác đã tiêu hao một phần năng lượng trong cơ thể vì vừa nãy đã bổ sung năng lượng cho Trang Nghiêu, so với cảm giác vô cùng sung sức sau khi hấp thu năng lượng thằn lằn, năng lượng bây giờ của cậu chỉ còn lại ba phần của lúc đó. Phương pháp có được năng lượng của cậu bây giờ quá bị động, chỉ có thể dựa vào hấp thu, nếu cậu có thể nhanh chóng tìm được hạt nhân năng lượng của mình thì tốt rồi, như vậy cậu cũng có thể tu luyện như nhóm Thành Thiên Bích vậy. Để tốc độ nhanh hơn, họ đã bỏ lại chiếc xe nước cuối cùng. Đoàn người đi mấy tiếng, đường đi gập ghềnh. Trùng Khánh là thành phố ven chân núi, đường càng nhấp nhô lên xuống. Bởi vì xe xăng có trọng lượng quá lớn nên lúc lên xuống sườn núi đều vô cùng nguy hiểm, nhất là lúc lên, bởi vì mặt đường không bằng phẳng, xe xăng thường vì không đủ động lực mà không thể đi lên, hai anh em họ Trần và rất nhiều thanh niên trai tráng phải đẩy lên. Còn có những con đường bị thực vật tàn phá tương đối nghiêm trọng, có đôi khi trên mặt đất sẽ xuất hiện một vết rạn hơn một mét, may mà có hai dị nhân sức mạnh này là dám lôi xe qua. Đồng thời, tốc độ di chuyển của họ cũng chậm lại. Ông Trương đi bên cạnh cổ vũ họ: “Cố lên, chỉ còn hơn ba mươi km nữa thôi, chúng ta đêm nay không nghỉ ngơi, trước hừng đông là có thể đi tới Trùng Khánh.” Hai anh em họ Trần đã mệt mỏi đến sắc mặt trắng bệch, những lúc không cần họ đẩy, hai người đều nằm trên xe nghỉ ngơi. … Ba giờ đêm, phần lớn mọi người đều mệt mỏi rã rời, hầu như đều không đi nổi nữa, bởi vì đường càng ngày càng không dễ đi, họ đi mấy tiếng cũng chỉ đi được bốn, năm km. Thấy trời gần sáng, còn cách Trùng Khánh hai mươi km, càng là lúc sắp tới thắng lợi, lòng người càng yếu đuối. Trang Nghiêu nhìn một chút những người nằm ven đường nghỉ ngơi, lại nhìn một chút hai dị nhân sức mạnh mệt mỏi gần như đã kiệt sức, nói với ông Trương: “Bỏ lại một xe thôi, càng trì hoãn ở đây, chuyện xấu càng lớn, chia xăng ra, nếu không hai người kia sẽ không khiêng được.” Ông Trương thở dài, cắn răng nói: “Chia xăng.” Ông vừa đi vừa hô: “Chuẩn bị bỏ lại một chiếc xe, mọi người chuẩn bị thùng xăng cho tốt, bây giờ bắt đầu chia xăng, có thể mang đi bao nhiêu thì mang, không được thì chớ miễn cưỡng.” Mọi người sớm có chuẩn bị, bắt đầu theo thứ tự đứng xếp hàng nhận xăng. Ngay cả Lộ Bá cũng phải chở xăng, chở hơn một trăm lít, những ai còn thể lực đều lựa chọn mang hai thùng, ngay cả trẻ con cũng dùng bình nước khoáng đựng xăng. Không cần biết họ chia như thế nào, cũng chỉ mang đi được ba, bốn tấn, còn mấy chục tấn còn dư lại chỉ có thể để lại đây, có ai mà không đau lòng cơ chứ. Sau khi chia xăng xong, tài xế lái xe vào trong rừng rậm, dùng cành cây che phủ, hơi che đậy lại, hy vọng sau này còn có cơ hội quay lại lấy. Đoàn người dùng xe kéo gỗ kéo một thùng xăng, tiếp tục ra đi. … Mấy người ngồi trên người A Bố, đi mở đường phía trước hàng ngũ. Chẳng ai trong họ có tâm trạng nghỉ ngơi, trước lúc bình minh là thời khắc đen tối nhất, đèn xe chỉ có thể cung cấp ánh sáng hơi yếu và cự ly có hạn, khu rừng tăm tối khiến người ta có một nỗi sợ hít thở không thông. Để giảm bớt không khí càng ngày càng căng thẳng, Tùng Hạ muốn tìm đề tài nào để nói, cậu hỏi Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường, năng lực của cậu ngoại trừ có thể mọc cánh thì còn có thể làm gì?” Đường Nhạn Khâu đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra nói: “Tôi có thể hoàn toàn biến thành chim, thị lực và khứu giác của tôi đều được tăng lên, hơn nữa cơ thể của tôi rất nhẹ, sự nhẹ nhàng này không liên quan đến thể trọng của tôi, là cảm giác của tôi.” “Ngoại trừ sử dụng cung tên, cậu còn có thể làm gì?” Đường Nhạn Khâu thành thật đáp: “Phần lớn binh khí tôi đều có thể sử dụng, nhưng cung và kiếm dùng tương đối khá.” Tùng Hạ ca ngợi: “Cậu thật lợi hại.” Liễu Phong Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ở trong mắt cậu có ai mà không lợi hại.” Tùng Hạ cười ngượng ngùng: “Mọi người quả thật đều rất lợi hại.” “Anh có chỗ nào mà đánh đồng được với Đường đại hiệp, anh chỉ là một thằng đàn ông tốt mã dẻ cùi thôi.” Đường Nhạn Khâu hơi nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Liễu tiên sinh, câu nói kia của tôi quả thật không ổn, có chỗ đắc tội, mong anh có thể tha thứ. Thế nhưng, anh là người của công chúng, quả thật tạo ra rất nhiều tấm gương bất lương cho thanh thiếu niên.” Liễu Phong Vũ hất lông mày một cái: “Cậu có ý gì?” “Anh thân là đàn ông, lại chú trọng bề ngoài hơn cả phụ nữ, thái độ của anh với tình cảm cũng vô cùng lỗ mãng, tấm lòng không có liêm sỉ…” Liễu Phong Vũ cả giận: “Mẹ nó chứ mi muốn ăn đập phải không!” Liễu Phong Vũ chém một cái ra, trong không khí mơ hồ bay ra một mùi thối, Đường Nhạn Khâu thoáng đưa mắt nhìn, liền thấy lòng bàn tay Liễu Phong Vũ có những cái dằm kinh người, hắn bắt lấy cổ tay Liễu Phong Vũ, thân thể linh hoạt nhảy sang một bên, trở tay một cái, bẻ quặp cánh tay Liễu Phong Vũ ra sau lưng, hắn nhíu mày nói: “Quái lại, sao mà thối như thế?” Liễu Phong Vũ giơ chân hòng đá vào mặt hắn, Đường Nhạn Khâu ba tuổi đã bắt đầu tập võ, căn bản không coi cú đá của người thường ra gì, hắn thoáng cái đã đè được chân của Liễu Phong Vũ xuống. Đang định nói gì đó, đột nhiên, hắn cảm thấy bàn tay nắm lấy tay Liễu Phong Vũ đau đớn, hắn vội buông lỏng tay ra, mở lòng bàn tay ra xem, trên đó còn có một chất lỏng màu vàng nhạt, như một ngọn lửa đang thiêu đốt bàn tay hắn, còn bốc ra một mùi thối, hắn nhanh chóng chà xát chúng lên quần áo. Trang Nghiêu đang nghỉ ngơi, mở mắt ra đúng lúc thấy họ đang đánh nhau, không khỏi nổi giận: “Mấy người muốn chết à! Không được đánh nhau trên người A Bố!” Tùng Hạ cũng vội vàng khuyên can: “Hai người bình tĩnh một chút, Liễu ca, anh đừng nóng giận, Tiểu Đường vô tâm mà thôi. Tiểu Đường, cậu nói vậy quá thất lễ.” Đường Nhạn Khâu còn chưa phục hồi tinh thần: “Anh không phải dị chủng thực vật sao? Sao lại thối như thế?” Liễu Phong Vũ tức giận kêu một tiếng: “Không được nói chữ này.” Nói xong lại muốn nhào vào Đường Nhạn Khâu. Tùng Hạ theo thói quen muốn ôm thắt lưng hắn, Thành Thiên Bích đẩy Tùng Hạ ra, giơ tay nắm lấy cổ Liễu Phong Vũ, lôi hắn trở về, lạnh lùng nói: “Hai người bình tĩnh một chút đi.” Liễu Phong Vũ hung hăng giơ ngón thối chỉ Đường Nhạn Khâu: “Đi chết đi.” Đường Nhạn Khâu lắc đầu: “Sao Nhạn Cẩn lại thích người như anh cơ chứ.” Tùng Hạ thở dài: “Tiểu Đường, cậu làm vậy là sai, chúng ta là bạn đồng hành, phải đoàn kết với nhau, cậu nói có đúng hay không?” Trong những người này, Đường Nhạn Khâu là người duy nhất Tùng Hạ có thể nói lý, mặc dù tính cách của Đường Nhạn Khâu cũng không có chỗ nào bình thường, nhưng so với ba người kia thì đã hòa ái dễ gần nhiều lắm. Trên mặt Đường Nhạn Khâu hiện lên một sự xấu hổ: “Xin lỗi, Tùng tiên sinh.” “Cậu gọi tôi là Tùng Hạ được rồi. Cậu không phải xin lỗi tôi, cậu nên xin lỗi Liễu ca mới phải.” Đường Nhạn Khâu nhìn Liễu Phong Vũ, nghiêm túc nói: “Liễu tiên sinh, tôi có thể xin lỗi anh, nhưng tôi sẽ không thu lại lời nói của tôi. Em gái tôi đang trong thời kỳ trưởng thành, tôi hi vọng sẽ tạo ra một tư tưởng nhìn nhận đàn ông đúng đắn cho nó, chứ không phải bị mê hoặc bởi vẻ ngoài không có ý nghĩa. Nếu sau này nó thật sự thích một người đàn ông tốt mã dẻ cùi như anh, tôi tuyệt đối không đồng ý.” Tùng Hạ bất đắc dĩ che mắt. Thành Thiên Bích cầm lấy cánh tay Liễu Phong Vũ, ngăn cản hắn nhào qua cắn xé Đường Nhạn Khâu. Trang Nghiêu cả giận: “Chết tiệt, lăn xuống khỏi người A Bố!” A Bố thỏ thẻ kêu meo một tiếng. Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ, cau mày nói: “Xin anh không có việc gì thì đừng đi kiếm chuyện.” Tùng Hạ sầu não nói: “Là miệng tôi không chịu ngồi yên, tôi sai rồi.” Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Kẻ nào cũng khiến người ta chán ghét, Tiểu Hạ, nếu không có cậu, anh sẽ không sống chung với họ đâu.” Tùng Hạ dỗ dành: “Phải phải phải, Liễu ca, anh cho em chút mặt mũi, mọi người cố gắng chung sống hòa bình, được không?” “Nếu như hắn ta còn dám chọc anh, anh nhất định không khách khí.” Tùng Hạ dở khóc dở cười. Thành Thiên Bích đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Anh thích đàn ông ư.” Liễu Phong Vũ khẽ run: “Cậu nói tôi à? Sao? Cậu từ bỏ đi, tôi chướng mắt với người như cậu đấy.” Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Đừng vớ vẩn với người xung quanh.” Liễu Phong Vũ lộ ra một vẻ mặt cường điệu: “Đầu óc cậu có bị bệnh không, tôi vớ vẩn với ai? Cậu? Gã bị bệnh thần kinh hay là thằng nhóc con kia? Tôi xem thì chỉ có Tiểu Hạ…” Liễu Phong Vũ dừng một chút, lộ ra một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu, khóe miệng nhếch lên: “Chỉ có Tiểu Hạ là hơi hơi phù hợp với khẩu vị của tôi, Tiểu Hạ, hay cậu theo anh đi?” Liễu Phong Vũ nhéo nhéo cằm Tùng Hạ. Tùng Hạ vừa nhìn đã biết hắn đang nói đùa, cười ha ha hai tiếng. Sắc mặt Thành Thiên Bích lập tức u ám. Đường Nhạn Khâu lắc đầu, quay mặt đi. Liễu Phong Vũ choàng qua vai Tùng Hạ, cười nói: “Chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể chết, nếu như đến chết cậu vẫn là trai tân, đời này không phải sống uổng hay sao? Thế nào, có muốn Liễu ca giúp cậu một chút không?” Thành Thiên Bích nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Liễu Phong Vũ ——” Tiểu Diễm đột nhiên nhô đầu ra từ trong xe, hốt hoảng kêu lên: “Họ tới rồi! Ở hướng kia!” Tất cả mọi người đều cảnh giác. Đường Nhạn Khâu kêu lên: “Mọi người đừng hoảng loạn, đặt xăng xuống, trốn vào trong rừng rậm đi.” Thành Thiên Bích hô với tài xế: “Tắt lửa!” Tài xế lập tức tắt lửa xe, xung quanh nhất thời đen kịt, ánh trăng mờ nhạt vốn bị tán cây rậm rạp che phủ, hai người mặt đối mặt mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy mặt đối phương, tình huống như vậy chỉ khá hơn bị bịt mắt một chút. A Bố qua lại chuyển động đầu, trong đêm tối nó vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Đường Nhạn Khâu bởi vì là tiến hóa ngược lớp chim, thị lực cũng được nâng cao, thế nhưng thị lực không khác thị lực được Tùng Hạ cường hóa ngắn cho lắm, cũng chỉ tốt hơn người bình thường một chút, ngoài bảy, tám mét thì không nhìn thấy gì nữa. Ông Trương dẫn dắt rất nhiều người định lui vào trong rừng rậm, trốn trong rừng rậm, người khác rất khó tìm được họ. Tiểu Diễm hoảng sợ kêu lên: “Họ tới rồi, ở phía sau đó.” A Bố đồng thời cũng nhìn thấy những kẻ đó, liền xoay người chạy về phía sau đội ngũ. Cách đó không xa truyền đến tiếng nã pháo, Trang Nghiêu hét lớn: “A Bố, dừng lại!” A Bố vội dừng lại, một quả rocket bắn trúng thùng xăng phía sau đội ngũ, nhất thời dẫn nổ vào thùng xăng quanh mấy người, những ai còn chưa kịp đi đều bị cuốn vào trong biển lửa, ánh lửa tận trời! Đường Nhạn Khâu bay về phía sau, đón ánh lửa, một mũi tên xuyên thủng qua ngực kẻ khiêng Bazooka. Tùng Hạ nhìn thấy một con chó Ngao chạy như bay đến đây, kẻ ngồi trên người nó khiêng một khẩu súng liên thanh, bóp cò xả súng vào phía Đường Nhạn Khâu. Tùng Hạ hét lớn: “Tiểu Đường, cẩn thận!” Đường Nhạn Khâu nhanh chóng trốn vào trong rừng rậm, nhưng tốc độ của hắn không thể nhanh hơn viên đạn, bị súng máy quét vào đuôi, cánh trúng vài viên đạn, máu văng ra giữa trời đêm. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng bay đến một cái cây cách hắn gần nhất. Gã đầu trọc hét lớn: “Nhóc con, ông mày đi suốt đêm từ Trùng Khánh mua về khẩu súng này, chính là dùng để đối phó với người chim đấy, cho chúng mày nếm thử sự lợi hại của ông!” “A Bố!” Trang Nghiêu kêu to. A Bố nhanh thoăn thoát phóng tới chỗ gã đầu trọc. Gã đầu trọc cưỡi Ngao Tạng cũng lao đến. Khi A Bố cách Ngao Tạng không quá mười mét, nó đột ngột nhảy lên, muốn nhảy qua người con Ngao Tạng, lại không ngờ rằng gã đầu trọc đột nhiên nhảy ra khỏi người con Ngao Tạng, ở giữa không trung hóa ra nguyên hình, đúng là một con Ngao Tạng cao hơn hai mét, chỉ là nhìn qua thì còn cường tráng điêu luyện hơn cả hai con chó thật sự kia. Gã mở cái miệng rộng, mãnh liệt nhào tới cắn A Bố! Thành Thiên Bích nhảy lên một cái, nhảy xuống từ trên đầu A Bố, tay cầm mũi đao vô hình, trực tiếp chém mạnh xuống đầu gã trọc. Gã trọc có trực giác tương đối nhạy cảm, xoay người trên không trung, chạy trốn sang bên cạnh. Đao gió ầm ầm đánh xuống, gã trọc bị quét trúng trước ngực, vẽ ra một vệt máu dài hơn nửa mét, gã ngã xuống đất, hung ác rú lên với Thành Thiên Bích. Liễu Phong Vũ cũng nhảy xuống từ trên người A Bố, rơi thẳng xuống trước mặt con Ngao Tạng, con chó vồ vào hắn. Liễu Phong Vũ giơ cánh tay, hóa thành cánh hoa to lớn đỏ tươi, Ngao Tạng có cái mũi nhạy cảm quá mức, vừa ngửi thấy mùi thối đã điên cuồng lui về phía sau. Đối với chuyện điều khiển mùi thối, Liễu Phong Vũ đã có thành công bước đầu, tuy chưa thể đạt tới trình độ nhằm vào một cá thể nào đó, nhưng hắn có thể khống chế phương hướng phát tán mùi thối, chỉ cần không bị gió cuốn, cơ bản có thể tránh được việc mùi thối khuếch tán trong diện tích lớn. Mùi thối kịch liệt bay cả đến phía hai con Ngao Tạng, khứu giác của chúng nhạy cảm gấp con người cả nghìn lần, nỗi khổ khi phải chịu đựng mùi thối kịch liệt này con người cũng không thể sánh bằng, hai con chó liên tiếp lui về phía sau, tứ chi như nhũn ra, rõ ràng đã sắp bị tê liệt. Một người đàn ông cầm đao lớn lao tới, tốc độ rất nhanh, cơ đùi của gã dường như muốn nứt khỏi quần. Liễu Phong Vũ biết tốc độ của mình không bằng gã, vội tránh sang một bên, cũng tiết ra dịch tiêu hóa. Người đàn ông không tránh được, bị dịch tiêu hóa văng lên cánh tay, nỗi đau đớn bị thiêu cháy nhất thời xâm nhập vào thần kinh của gã, gã hét lớn một tiếng, giơ đại đao điên cuồng chém vào Liễu Phong Vũ. Liễu Phong Vũ có chút chật vật chạy trốn vào trong rừng cây, cũng không dùng dịch tiêu hóa tiến hành tấn công. Gã đàn ông kia càng ngày càng gần hắn, mắt thấy sẽ bị đao bổ trúng, Liễu Phong Vũ cắn răng một cái, quyết định hi sinh một cánh tay, hắn đưa tay, vỗ cánh hoa to lớn về phía gã đàn ông kia. Đột nhiên, một mũi tên phóng vụt qua xuyên thủng trái tim gã đàn ông kia! Liễu Phong Vũ thở hổn hển một hơi thật sâu, ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy đôi cánh màu trắng của Đường Nhạn Khâu trong rừng cây. Phía bên kia, Thành Thiên Bích liên tục ép gã đầu trọc lui về phía sau, gã ta có trực giác vô cùng nhạy bén, bất luận Thành Thiên Bích hình thành lưỡi đao gió từ bất luận góc độ nào, gã cũng có thể cảm giác được. Nhưng cảm giác được là một chuyện, né tránh được lại là một chuyện khác, tuy gã vài lần tránh được một kích trí mạng, nhưng trên người đã có thương tích chất chồng. Gã đầu trọc chạy trốn như thoi đưa ở trong rừng, Thành Thiên Bích được gió giúp sức, tốc độ cũng chẳng chậm hơn gã là bao nhiêu. Vô số đao gió đuổi theo tập kích gã đầu trọc, khiến gã vô cùng chật vật. Thành Thiên Bích cũng không dốc toàn lực đuổi theo, chỉ duy trì một phạm vi khống chế sức gió tầm bốn, năm mươi mét với gã, chậm rãi hao hết thể lực của gã ta. Cuối cùng, chân gã trọc bị thương, trọng tâm bất ổn, ngã về phía trước. Thành Thiên Bích tìm đúng cơ hội, dùng tốc độ cao nhất vọt tới, một đao đâm xuyên qua cái lưng lông xù của gã. Gã đầu trọc giãy dụa vài cái, biến trở về hình dáng loài người, không còn hô hấp. Thành Thiên Bích thở hổn hển mấy cái thật sâu, cảm giác năng lượng trong cơ thể bị tiêu hao không ít, nhưng hắn không rảnh đến chuyện nghỉ ngơi, nhanh chóng chạy về với đội ngũ. Từ xa, hắn đã nghe thấy tiếng hô to của Liễu Phong Vũ: “Mẹ nó chứ rốt cuộc thì cậu có xuống đây không hả Đường đại hiệp!” Đường Nhạn Khâu thấp giọng nói: “Cánh của tôi bị thương, tôi không xuống được.” “Bị ngơ à, thế cậu bay lên chỗ cao thế làm gì!” Tiếng súng nổ lên, Liễu Phong Vũ kêu đau một tiếng, trốn phía sau Lộ Bá, cánh hoa dày dặn bị bắn xuyên thủng một lỗ, dịch tiêu hóa róc rách chảy ra bên ngoài, rơi xuống mặt cỏ, lập tức tiêu hóa cây cỏ. Thành Thiên Bích lao tới từ trong rừng, một đao chém ngã kẻ vừa nổ súng, cũng nhanh chóng chạy đến A Bố phía xa. … A Bố đã khiến đám người kia bỏ chạy toán loạn, nhưng vẫn thỉnh thoảng bị kẻ nào đó bắn lén. Bảy, tám gã dị nhân sức mạnh định đánh bọc sườn A Bố từ ba phía. Đùi A Bố đã chịu vài vết thương do súng gây ra, hành động chậm chạp hơn rất nhiều. Kĩ thuật bắn súng của Trang Nghiêu quá kém, xài hết một băng đạn mà chỉ bắn trúng bả vai của một dị nhân sức mạnh, những kẻ đó ai nấy cũng cầm dao phay cỡ lớn, A Bố là mục tiêu quá lớn, rất dễ bị chém trúng. Vòng vây đang dần dần thu nhỏ lại, Trang Nghiêu dùng sóng điện não an ủi tâm trạng bất an của A Bố, nó trầm giọng nói: “A Bố, đừng hoảng hốt, đừng sợ.” A Bố lớn tiếng kêu, xù lông toàn thân lên, mấy kẻ kia cũng thấy hơi sợ, không nhịn được bèn lui về sau một bước. Tùng Hạ đang không ngừng chữa trị vết thương trên người A Bố, nhưng A Bố có hình thể quá lớn, năng lượng của cậu lại như muối bỏ bể, chẳng bao lâu đã tiêu hao rất nhiều. Không được… sắp hết năng lượng rồi… Tùng Hạ nghĩ đến Liễu Phong Vũ và Đường Nhạn Khâu còn đang bị thương, còn có A Bố trúng vài viên đạn, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Cậu trừng mắt đôi mắt màu đỏ, nhìn về phía hơn mười thi thể nằm trên mặt đất cách đó không xa. Cách đó không xa, Thành Thiên Bích đang chạy về phía họ. Tùng Hạ cắn răng một cái, tuột xuống từ trên người A Bố, hét lớn: “Thiên Bích!” Thành Thiên Bích cách không chém ra một lưỡi đao vô hình, chặt đứt ngang người hai dị nhân sức mạnh đang lao về phía Tùng Hạ. Tùng Hạ trong nháy mắt hấp thụ năng lượng của hai người kia vào trong cơ thể mình, môi cậu run rẩy, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên. Đây là con người… đây là năng lượng của con người… Cậu cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng cậu không thể dừng lại. Hấp thu xong hai người kia, cậu vừa chạy đến hướng Liễu Phong Vũ, vừa hấp thu năng lượng của tất cả dị nhân đã chết ven đường, năng lượng vô thuộc tính trong cơ thể nhanh chóng dư dả. Tùng Hạ nhào tới trước mặt Liễu Phong Vũ, rót năng lượng vào trong cơ thể hắn. Vết thương do đạn bắn của Liễu Phong Vũ trong nháy mắt biến mất, không để lại dấu vết gì. Liễu Phong Vũ đẩy mạnh Tùng Hạ xuống dưới Lộ Bá: “Đừng ra đây, có kẻ bắn súng.” Nói xong chạy đến núp sau cái cây Đường Nhạn Khâu ẩn thân, hắn nhìn lên ngọn cây, hô to: “Mau nhảy xuống đây!” Đường Nhạn Khâu cúi đầu nhìn, Liễu Phong Vũ mở hai tay ra, hóa thành hai cánh hoa to lớn, tất cả dằm đều rụt lại, thoạt nhìn giống như một cái ô khổng lồ màu đỏ. Đường Nhạn Khâu hơi do dự một chút, rồi thả người nhảy xuống, một bên cánh bị thương không thể hoạt động, cánh kia chỉ có thể ra sức vẫy vùng hai cái giảm xóc cho hắn. Hắn cắm đầu chìm vào trong cánh hoa khổng lồ của Liễu Phong Vũ, cảm xúc vô cùng đàn hồi, có tác dụng giảm xóc rất tốt, nhưng đồng thời cũng có một mùi tanh tưởi kịch liệt bay vào hơi thở của hắn. Đường Nhạn Khâu suýt nữa bị sặc ngất xỉu: “Trời, thối quá.” Hắn bịt chặt mũi lại. Cánh hoa dày dặn biến thành hai cánh tay hữu lực, Liễu Phong Vũ kéo hắn đến Lộ Bá, nhét hắn xuống đáy xe, đồng thời cao giọng mắng: “Còn dám nói chữ kia, tôi sẽ đánh chết cậu.” Đường Nhạn Khâu kéo hắn một cái, khiến hắn ngã nhào xuống đất, viên bay xẹt qua đỉnh đầu hai người, lớp vỏ chống đạn của Lộ Bá bị bắn lõm xuống. Liễu Phong Vũ chui từ đế xe sang bên kia, hất mạnh một bãi dịch tiêu hóa vào hướng vừa bắn ra viên đạn, bên kia truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Liễu Phong Vũ nhào về phía đó, bàn tay đầy những cái dằm tóm lấy cổ đối phương, điên cuồng tiết ra dịch tiêu hóa. Trong nháy mắt, chất dịch đã tiêu hóa cổ của người nọ đến độ nhìn thấy cả xương. Liễu Phong Vũ ném gã ra, xoay người chạy đến phía A Bố, đi giúp Thành Thiên Bích. Tùng Hạ nắm lấy cánh Đường Nhạn Khâu, nguồn sức mạnh dồi dào và ấm áp không ngừng tiến vào trong cơ thể của Đường Nhạn Khâu, dung hợp với năng lượng Mộc trong cơ thể hắn, thúc đẩy các tế bào mới sinh ra, đôi cánh nhỏ máu đang dần dần được chữa trị. Đường Nhạn Khâu trợn to hai mắt nhìn cậu: “Anh là dị nhân gì? Vì sao tôi không cảm giác trên người anh có dao động năng lượng?” Tùng Hạ không có thời gian giải thích với hắn: “Sau này hãy nói.” Đường Nhạn Khâu cũng ý thức được bây giờ không phải là lúc nói chuyện, sau khi vết thương đã tốt hơn, hắn một lần nữa bay lên, kéo cung nhằm vào những dị nhân còn lại trên chiến trường. Người cuối cùng bị đánh đến cùng, kẻ chết kẻ bỏ chạy, quân lính tan rã. A Bố bởi vì là mục tiêu quá lớn nên bị thương nặng nhất, Tùng Hạ hấp thu tất cả năng lượng của dị nhân đã chết trên chiến trường, toàn lực chữa trị vết thương cho nó. Đường Nhạn Khâu tập hợp lại người trong khu công nghiệp, cháy nổ xăng đã làm chết hơn mười người, tâm trạng của tất cả mọi người đều rất đau đớn. Họ lặng lẽ sửa sang lại hành lý và thùng xăng, chuẩn bị lên đường lần thứ hai. Thành Thiên Bích là người duy nhất không bị thương, hắn vốn là bộ đội đặc chủng được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi tiến hóa ra sức mạnh thiên nhiên gió thì càng như hổ thêm cánh, khiến hắn công thủ nhiều mặt, ở trên chiến trường như cá gặp nước. Trang Nghiêu ngồi cạnh đầu A Bố, lặng lẽ vuốt mặt nó. A Bố yên tĩnh nằm xuống, dường như đã quen với việc Tùng Hạ chữa thương cho nó. Nửa tiếng sau, cuối cùng Tùng Hạ đã chữa khỏi mấy vết thương trên người nó, cậu xoa xoa mồ hôi trên trán, nói với Trang Nghiêu: “Nó không sao nữa rồi.” Trang Nghiêu ôm gối, tựa vào đầu A Bố, khẽ nói: “Vết thương có thể khỏi hẳn, nhưng không có nghĩa là sẽ không đau.” Tùng Hạ có chút xót xa trong lòng, than nhẹ một tiếng: “Nếu như nó là một con mèo bình thường…” Nếu là mấy tháng trước, A Bố chỉ là một con mèo nhà bình thường được cưng chiều, tuyệt đối không phải chịu đựng nhiều lần đau đớn như vậy. Thật ra có ai trong họ mà không phải thế? Mấy tháng trước, cậu cũng chỉ là một viên chức bình thường, chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ trải qua chiến trường tàn khốc, dựa vào chuyện hấp thu năng lượng trên thân người chết để tiếp thêm năng lượng cho mình. Tùng Hạ cảm thấy tay hơi run lên, cảm giác khi năng lượng ấm áp của những người đó tiến vào trong cơ thể cậu… cái cảm giác quỷ dị không được tự nhiên này, đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ. Một bàn tay dày ấm áp đặt lên vai cậu. Tùng Hạ quay đầu lại, Thành Thiên Bích đứng phía sau cậu, sự kiên định vĩnh viễn kia, ánh mắt tràn ngập dũng khí, cho Tùng Hạ sức mạnh để bình tĩnh. Tùng Hạ cầm lấy tay Thành Thiên Bích, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Thiên Bích, tôi không sao.” Thành Thiên Bích gật đầu, do dự một chút, cuối cùng không thu tay về. Tùng Hạ vỗ nhẹ vào lưng hắn, nói đùa: “Để tôi lợi dụng cậu một chút nhé, kiểm tra xem sao.” Cậu muốn đụng chạm vào Thành Thiên Bích, dù cho chỉ một ngón tay, một sợi tóc. Khát vọng này càng ngày càng mãnh liệt. Đôi mắt sâu thẳm của Thành Thiên Bích như một hồ nước hình lưỡi liềm, lẳng lặng nhìn cậu. Tùng Hạ nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, lưu luyến không rời mà buông lỏng tay ra. Để diễn tả cho trọn một trận chiến mà không bị ngắt quãng, tác giả đã viết một chương rất dài huhu. TT À, hai hôm đều có truyện, chắc tại trời đẹp đó.:3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]