Cái ao này đối với A Bố mà nói thì quá nhỏ, A Bố ngọ ngoạy nửa ngày vẫn không leo ra nổi, hình như nó đã bị mắc kẹt, cuống đến độ không ngừng kêu meo meo meo meo
Ông Trương quả nhiên cho họ một cái nồi to, thậm chí còn xử lý tốt con chó săn kia.
Con chó kia cao hơn ba mét, A Bố cũng không ăn hết, cậu chỉ lấy nửa con, số còn lại đều đưa cho ông Trương tích thêm lương thực.
Tùng Hạ nấu một bát canh thịt cho A Bố, cho thêm một chút muối. Thật ra A Bố rất thích ăn thức ăn của con người, nhất là thêm chút mùi vị nào đó, không thích ăn sống cho lắm, chỉ là bình thường nó ra ngoài đi săn, không có điều kiện nấu chín, Trang Nghiêu thì ngay cả con mồi của nó cũng không nâng lên được, nói gì đến nấu.
Tùng Hạ hầm canh thịt, Thành Thiên Bích ở bên cạnh hỗ trợ cậu thêm củi, A Bố thì ngồi cách họ không xa, giương mắt trông đợi.
Tùng Hạ ngồi xổm xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, cười nói: “Thiên Bích, cậu nghĩ Tiểu Đường thế nào? Tôi cảm giác cậu ấy rất đáng tin.”
“Ừm, tin được.”
“Tôi thấy cậu ta rất giống đại hiệp cổ đại. Trang Nghiêu nói gia tộc họ Đường rất thần bí, người thừa kế thế gia võ thuật hơn ba mươi đời, nghe thôi đã biết cực kỳ lợi hại.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng phất tay, ánh lửa đột nhiên bùng lên, hắn thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng có một người bình thường.”
Tùng Hạ cười ha ha: “Cậu đừng nói như vậy, thật ra Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-cambri-tro-lai/1343904/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.